“Được rồi. Biên Duyên nhìn An An bằng ánh mắt khích lệ, lực công kích của gà rừng ở thế giới sương mù không

cao, An An có tự mình ra tay cũng không gặp vấn đề gì.

Dưới ánh lửa trại thật đẹp, một nhà ba người nhàn nhã trò chuyện xung quanh con thỏ rừng nướng đang tỏa

hương thơm nức, bầu không khí vô cùng ấm áp.

Cuộc sống như vậy, bọn họ dừng lại ở bên thác nước ba ngày, ba ngày sau An An đã có thể ung dung săn các con

vật nhỏ như gà rừng, thỏ rừng, cho nên ba người quyết định lên đường đi tới trấn Ô Đồ. Vốn dĩ phi hành bằng dực thú một tuần lễ sau là có thể tới nơi, nhưng một nhà ba người mải mê dạo chơi, nhưng

khi bọn họ tới gần trấn Ô Đồ thì đã hơn nửa tháng trôi qua.

Đồng cỏ rộng lớn, những ngôi nhà có hình thù khác nhau khiến người khác cảm thấy hết sức mới lạ cũng không đủ để thu hút sự chú ý của An An, sau khi đáp xuống đất, cậu bé nhìn những người dân có vẻ ngoài giống thú

đang đi về phía họ, trong đôi mắt tràn đầy sự kinh ngạc, đây là những thú nhân sống ở thế giới sương mù mà cha mẹ đã nói sao?

Mặc dù bên ngoài bọn họ trông rất thô kệch, nhưng khi kết hợp với trạng thái trên người, An An cảm thấy bọn họ rất gần gũi và dễ thương.

“Chào mừng mọi người tới thị trấn Ô Đồ. Sau khi Qua Na nhận được tin tức thì đã lập tức dẫn người dần tới đây. Chuyện hai thế giới đã ký kết hiệp định hòa bình hiện đã lan truyền khắp toàn bộ thế giới người thú, nhưng mà đây là lần đầu tiên bọn họ chào đón con người đến đây, vì vậy những thú nhân rất quan tâm tới việc con người ở trên mặt đất sẽ thường xuyên tới đây, như vậy có thể ngăn chặn phong thái của con người trên mặt đất. “Làm phiền mọi người rồi. Biên Duyên liếc mắt nhìn, thấy rất nhiều khuôn mặt xa lạ, nhưng mà ánh mắt của mọi người nhìn về phía bọn họ chỉ có sự tò mò chứ không hề có ác ý, cho nên trên khuôn mặt cô luôn nở nụ cười. “Đây là con của hai người sao? Cậu bé trông rất đáng yêu. Qua Na ân cần nhìn An An, nhìn cậu bé trắng trẻo

mập mạp cô ấy thật sự muốn ôm một cái, đứa trẻ mặt đất ngoại trừ không có hình thái thú, thì trông cũng không khác với những đứa trẻ của bọn họ. “Cháu chào bà. An An tò mò nhìn bà lão tốt bụng ở trước mặt, ngoan ngoãn chào hỏi. “Ngoan quá, Thu, hãy dẫn vị khách nhỏ này đi chơi cùng đi? Nụ cười trong mắt Qua Na càng ngày càng đậm, sau

khi trả lời thì bắt đầu gọi những người bạn nhỏ đang đứng ở sau lưng cô ấy.

“Tớ tên là Thu. Cậu sẽ chơi cùng với chúng tớ sao?” Cậu nhóc tên là Thu bề ngoài khoảng bảy tám tuổi, đỉnh đầu

có hai chiếc tai báo và lông xù ở cổ, hơn nữa khi cậu bé giả vờ nghiêm túc, trông cũng rất đáng yêu. “Con đi đi, chúng ta sẽ ở gần đây” Biên Duyên biết bọn họ, những đứa trẻ đó là con nuôi bên cạnh Qua Na, cũng

nói được tiếng Trung, cho nên khi An An nhìn thì cô lập tức gật đầu đồng ý.

“Chào cậu, tớ tên là An An. An An cũng rất hào phóng, thấy những người bạn nhỏ này thì không hề sợ hãi, hơn

nữa sau khi được mẹ đồng ý cậu bé vừa đi vừa lấy một bọc đồ ăn vặt lớn mà mình đã chuẩn bị sẵn ở trong ba lô

ra, chuẩn bị chia sẻ cùng với những người bạn nhỏ mới quen.

“Đây là cái gì vậy? Chúng có mùi thơm quá”

“Đây là đồ ăn sao? Trông chúng có vẻ rất ngon.

“Vẻ

ngoài của chúng trông đẹp quá!”

Lần này đổi lại nhóm người bạn nhỏ bắt đầu hỏi một trăm ngàn câu hỏi tại sao.

“Đây là thịt khô mẹ làm cho tớ, ăn rất ngon, chúng ta cùng nhau ăn nhé. Mẹ tớ làm thức ăn ngon lắm!” Một túi thức ăn rất nhanh đã kéo gần khoảng cách giữa những bạn nhỏ hai giới, An An vừa nói vừa hào phóng phát thịt

khô cho những người bạn nhỏ, cho tới tận bây giờ chưa có người nào từ chối thức ăn ngon do mẹ làm ra cả.

1.04681 sec| 2395.313 kb