Biên Duyên nhìn người đàn ông với vẻ mặt dịu dàng trước mặt, trong mắt anh chỉ phản chiếu hình ảnh của mình, nhịp tim đập của cô bắt đầu tăng tốc.
“Vân Tô, có phải dạo này anh đang tán tỉnh tôi không?” Biên Duyên hít một hơi thật sâu để giảm bớt nhịp tim đang đập mạnh mẽ, nhìn sang Vân Tô vừa trêu chọc mình đã khôi phục lại vẻ mặt như thường ngày.
“Bây giờ em mới biết sao?” Vân Tô nghe vậy sững sờ, sau đó anh quay sang nhìn cô với vẻ mặt dịu dàng. Tiểu Duyên đơn giản hơn nhiều so với anh tưởng tượng.
“Cũng không phải, chỉ là lúc trước tôi vẫn chưa chắc chắn. Biên Duyên nhìn người đàn ông tươi cười thẳng thắn thừa nhận trước mặt mình, đột nhiên cô không biết nên làm gì tiếp theo nữa.
“Nếu em không rõ, thì bây giờ anh sẽ nói rõ ràng cho em”
“Biên Duyên, anh thích em, là tình cảm yêu thích muốn ở bên em cả đời. Anh muốn cùng em nuôi nấng con của
chúng ta, cũng muốn đưa các em cùng bước qua thế giới sương mù nhìn ngắm tất cả khung cảnh tuyệt đẹp. Sự tồn tại của mẹ con em là động lực anh mong chờ mỗi ngày.
“Cho nên Tiểu Duyên, em đồng ý đi cùng anh chứ?” Vân Tô quỳ một chân dưới đất, ánh mắt nhìn Biên Duyên đầy chân thành.
“Anh đang cầm gì vậy?” Đối mặt với lời thổ lộ bất thình lình của Vân Tô, nhịp tim của Biên Duyên lại tăng nhanh. Ánh mắt cô nhìn vào chiếc lông vũ trắng tinh Vân Tô nâng trong hai lòng bàn tay để trao cho mình.
“Đây là một sợi Bạch Linh Vũ duy nhất sau đầu trong trạng thái hoá thú, khi tán tỉnh chúng sẽ nhỏ lông vũ để ước định tình yêu. Cả đời một con thú chỉ có một sợi lông trắng, nó tượng trưng cho sự chung thuỷ với nửa còn lại của mình. Đây là cảm nhận của anh sau khi dung hợp với thú, cho nên anh mới chọn dùng nó để bày tỏ. Đồng thời đây cũng là một loại tuyên bố khác, cho biết chúng sẽ trung trinh với người mình yêu cả đời, người khác nhìn thấy chúng không còn lông vũ trắng trên đầu cũng sẽ chủ động rút lui.
“Loài thú này cũng lãng mạn đấy nhỉ. Vì thế Biên Duyên mới biết hoá ra đây không chỉ là một sợi lông vũ trắng bình thường. Nhưng kể cũng đúng, rất nhiều loài thú chung thuỷ với tình yêu hơn loài người nhiều.
“Tiểu Duyên, câu trả lời của em là gì?” Vân Tô bất đắc dĩ nhìn Bạch Linh Vũ trong tay mình, Tiểu Duyên vẫn chưa
nói cho anh biết đáp án của cô.
“Chuyện này đột ngột quá, anh cho tôi thời gian suy nghĩ đã. Biên Duyên liếc nhìn anh một cái, cô không nhận lấy sợi lông vũ trong tay anh. Dù sao bây giờ cô không chỉ sống một mình, cô còn phải cân nhắc rất nhiều chuyện.
“Được, anh chờ em. Vân Tô nghe cô nói vậy thì thu lại sợi lông vũ đứng lên. Nếu hiện giờ Tiểu Duyên nói cô cần suy nghĩ, vậy anh sẽ cho cô thời gian, cho dù bao lâu anh cũng sẽ đợi.
Ngày tổ chức tiệc sinh nhật cho An An, trời vừa hửng sáng mà cậu bé đã hào hứng thức dậy. Dù gì đây cũng là bữa tiệc sinh nhật đầu tiên sau năm năm kể từ khi An An chào đời nên cậu bé vừa kích động vừa vui mừng. “Cục cưng, qua đây ăn mì trường thọ nào? Mắt Biên Duyên ngập ý cười nhìn đứa bé mặc quần áo mới phấn khích nhảy tưng tưng trong sân, sau này năm nào cô cũng sẽ tổ chức sinh nhật cho con trai.
“Mì thơm quá đi!” An An chạy vào phòng ngoan ngoãn ngồi vào bàn, cậu bé ngửi mùi hương toả ra từ trong bát, con mắt vui vẻ cong tít.
“Ăn mì trường thọ, cuộc sống sau này của cục cưng nhỏ An An nhà mình sẽ luôn vui vẻ rạng rỡ, khoẻ mạnh, không phải buồn phiền. Biên Duyên xoa mái tóc ngắn trơn bóng của đứa bé, cô nhìn con trai, nói với giọng điệu
thật dịu dàng.
“Cảm ơn mẹ. An An nghe vậy sụt sịt ngước lên và nở một nụ cười rạng rỡ với mẹ, hôm nay cậu bé đã là một đứa trẻ lớn năm tuổi rồi!
813 chữ
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo