Dương Lâm và ông Lý nuôi cá đang mổ cá ở góc sân, chỗ đó trước đây là chỗ giặt quần áo, sau khi Mỹ Thực Điếm khai trương thì sửa thành nơi chuyên để giết cá.

Từng con cá tươi sống đều được xử lý sạch sẽ ở đó.

Ở bên cạnh bọn họ, còn có một cái kệ hơi thấp, Châu Đại Phát đang đứng cắt tiết gà.

Những con gà trống tràn đầy sức sống mặc dù bị buộc vào nhau, nhưng vẫn điên cuồng giãy giụa, chốc chốc lại ‘cất giọng ca vàng’.

Khách hàng trong sân không hề cảm thấy không vui mà ngược lại cá và gà càng giãy mạnh, bọn họ càng vui mừng, còn túm năm tụm ba lại vui vẻ nói chuyện.

“Nhìn đám cá kia kìa, chắc chắn là cá ngon, nhìn chỗ miệng, rồi nhìn đầu và vảy xem, cá này chắc chắn không cho ăn thức ăn cho cá. Hồi còn trẻ tôi từng ăn loại cá này, sau đó trên thị trường không còn nhiều nữa, bây giờ muốn mua cũng khó.”

“Đúng vậy, tôi không biết xem cá, nhưng tôi thấy gà kia không phải bình thường đâu, tôi thấy móng vuốt rất sắc bén, vừa nhìn đã biết không phải nuôi trong chuồng.”

“Bây giờ có người nuôi gà, vây một chỗ nhỏ lại, nuôi dày đặc, một tháng đã nuôi lớn, đó không phải nuôi gà, mà là nuôi lợn mới đúng.”

“Chậc chậc, ăn đồ như vậy mới yên tâm, món ăn của Tiệm Mỹ Thức Trình Ký đắt thì có đắt, nhưng rất đáng tin cậy.”

“Đúng vậy, không biết có phải do tác dụng tâm lý không, tôi ăn một khoảng thời gian ở đây, chứng bệnh mất ngủ cũng khỏi luôn rồi.”

……

Mọi người nói chuyện nhiệt tình, Diệp Dư Chiêu đi về phía Dương Lâm, giọng nói của anh mang theo sự tò mò: “Sao hôm nay lại nhiều người như vậy? Sao bây giờ vẫn còn giết gà giết cá?”

Vốn dĩ Dương Lâm không định đáp lời, nhưng vừa nhìn thấy là Diệp Dư Chiêu, ông cụ liền cười nói: “Hầy, thực sự hết cách, từ ngày mai bắt đầu chính thức đặt bàn trước mới được đến ăn, những người này lo lắng không tranh được chỗ nên chạy đến. Nguyên Hoa cũng tốt tính, đồng ý cho bọn họ đóng gói một phần mang về, chúng ta không phải vội vàng giết gà giết cá cho đủ số lượng sao.”

Nói xong đầu ông cụ lại gần Diệp Dư Chiêu, nhỏ giọng nói: “Nguyên Hoa nói lúc cậu đến trực tiếp ra sân sau, con bé đã làm riêng cho cậu và Sư Huyền, hai người ăn ở sân sau.”

Những lời này không được để cho những khách khác nghe thấy, mắt Diệp Dư Chiêu sáng lên sau đó đi xuyên qua sảnh, Từ Tú Uyển còn chỉ đường để anh đến sân sau.

Trước đây Diệp Dư Chiêu chưa từng đến sân sau, bây giờ cơ bản cũng không thay đổi gì, chỉ là trong hành lang có thêm từng chiếc bàn dài thấp và không ít ghế nhỏ.

Rõ ràng đây là chỗ Trình Nguyên Hoa chuẩn bị tiếp đón những khách hàng không cần đặt lịch hẹn như anh.

Sư Huyền đang ngồi ở đó ăn trứng luộc nước trà, thấy anh đi vào cũng chỉ nhàn nhạt nhìn một cái, ánh mắt vẫn ‘trống rỗng’ đầy u ám như trước.

Diệp Dư Chiêu: “...”

Nói thực, anh không thể chấp nhận được khi nhìn thấy người này.

Lúc anh ta mới đến cũng là cái ánh mắt u ám ‘trống rỗng’ như vậy, với cả thân hình gầy trơ xương như sắp đổ, giống như giây tiếp theo sẽ xuống suối vàng.

Đã nuôi một thời gian, người này mặc dù vẫn là cái dáng vẻ đó, nhưng ít nhất thần sắc tốt hơn nhiều.

Diệp Dư Chiêu ngồi ở đây đợi ăn, ánh mắt không nhịn được chuyển về phía Sư Huyền ở bên cạnh, trong lòng vô cùng bất mãn.

Anh đã ăn ở đây lâu như vậy, thậm chí còn quen mấy người bà chủ từ lâu, hơn nữa anh còn cống hiến nguồn hàng nấm mật ong mới được mở luồng xanh.

Tiếp đó anh còn bảo bộ phận kỹ thuật làm thêm giờ để thiết kế đường link, rồi chế tác hệ thống lựa chọn, giám đốc bộ phận kỹ thuật của tập đoàn Quảng Diệp nhiều lần đứng trước mặt anh muốn nói lại thôi.

Cuối cùng anh rốt cuộc lấy được tư cách có thể đến ăn bất cứ lúc nào.

Lại nhìn người đàn ông này xem, không bỏ ra gì cả, không chỉ có thể ăn uống bất cứ lúc nào, được ở lại đây, không trả tiền không làm việc còn được gọi món.

1.01678 sec| 2388.805 kb