"Mau lên, hôm nay là buổi cuối cùng, thầy giáo ma quỷ chắc chắn sẽ điểm danh." Bạn cùng phòng gọi một tiếng.

Cảnh Vĩnh Lợi lau mồ hôi đặt thùng xuống nói với Mao Lực Mình đang ngồi trước bàn học: "Trứng luộc nước trà tôi mua vừa đến, tôi nói cho mấy cậu biết, chắc chắn rất ngon, nữ thần Giai Giai của tôi tuyệt đối sẽ không lừa mọi người đâu."

Một bạn cùng phòng ký túc xá khác nói: "Xì, nữ thần của cậu chắc chắn nhận tiền quảng cáo, một quả trứng luộc nước trà giá ba tệ rưỡi, cũng chỉ lừa được mấy tên ngốc các cậu thôi, cậu lại còn mua hẳn tám quả."

Cảnh Vĩnh Lợi: "Mấy cậu đợi tôi về, sau đó mỗi người chúng ta ăn thử một quả, xem nữ thần của tôi rốt cuộc có lừa gạt không nhé."

Mao Lực Minh ngẩng đầu: "Tôi không ăn trứng luộc nước trà, tôi không thử."

"Cậu bắt buộc…"

"Cảnh Vĩnh Lợi, cậu có đi hay không?" Người bạn cùng phòng đứng ở cửa giục.

Cảnh Vĩnh Lợi vội vàng ôm cặp sách lên đuổi theo, trong phòng ký túc chỉ còn Mao Lực Minh và một người bạn cùng phòng khác.

Mao Lực Minh xùy một tiếng lắc đầu, cậu ta tiếp tục cúi đầu ôn tập

Cứ thế qua thêm một tiếng, một mùi hương thơm kỳ lạ đột nhiên tỏa ra từ sau lưng Mao Lực Minh , mùi thơm mằn mặn lan toả, khiến dạ dày của cậu ta do ôn tập đã lâu nên kêu 'rột rột' mấy tiếng.

Mao Lực Minh không nhịn được hít hít mũi.

Trứng luộc nước trà?

Cậu ta ngửi thấy mùi liền quay đầu, bạn cùng phòng đang cầm một cái túi không ngừng hít vào.

Mao Lực Minh nhìn cậu ấy hỏi: "Cậu mở túi đựng trứng luộc nước trà?"

Chiếc thùng Cảnh Vĩnh Lợi vừa rồi đặt ở đấy bây giờ đã bị mở ra, trên tay bạn cùng phòng cầm một túi đựng trứng luộc nước trà….

Bốn người trong phòng quan hệ rất tốt, đồ ăn vặt mua về đều ăn chung, Cảnh Vĩnh Lợi mua trứng luộc nước trà để cùng ăn với bạn cùng phòng, vì vậy cậu ấy mở ra cũng không sao.

Chỉ là mùi thơm này…

Bạn cùng phòng đó hơi kích động: "Tôi đói quá nên không nhịn được định bóc ra ăn một quả, chỉ là không ngờ rằng trứng luộc nước trà này lại thơm như vậy."

Đâu chỉ mỗi thơm, Mao Lực Minh đang chìm đắm trong việc đọc sách cũng không nhịn được phải quay người khi ngửi thấy mùi.

Bạn cùng phòng không phải chưa từng ăn trứng luộc nước trà trong phòng, chỉ là mùi lúc đó hơi ngây ngấy, mà mùi thơm mằn mặn này không hề khiến người ta cảm thấy ngấy, chỉ có cảm giác…muốn ăn.

Mao Lực Minh nuốt nước miếng.

Bạn cùng phòng đề nghị: "Không thì…chúng ta mỗi người ăn một quả trước? Dù sao có tận tám quả, một người hai quả cơ mà."

Mao Lực Minh: "Được."

Sau đó bạn cùng phòng lấy ra cho mỗi người một quả, trứng luộc nước trà còn thấm cả nước màu nâu, cậu ấy liếm một cái, mắt sáng lên: "Thơm quá! ngon quá!"

Mao Lực Minh nhìn cậu ấy chê bai, cậu ta dùng giấy bọc trứng luộc nước trà vào sau đó bóc vỏ, màu nâu sẫm đan xen với màu nâu nhạt, tản rã mùi thơm khiến người ta chảy nước miếng.

Mao Lực Minh cắn một miếng, mắt sáng lên, sau đó tăng nhanh tốc độ ăn hết một quả trứng, còn liếm tay.

Bạn cùng phòng ở bên cạnh cũng ăn xong rồi, cậu ấy không nhịn được nói: “Tên nhóc Cảnh Vĩnh Lợi lần này quả nhiên thực sự không bị lừa, trứng luộc nước trà này ngon quá, tôi chưa từng ăn trứng luộc nước trà nào ngon như vậy.”

Mao Lực Minh gật đầu.

Bạn cùng phòng: “Không thì chúng ta ăn nốt quả thứ hai luôn đi…”

“Được…”

Hai người lại ăn thêm hai quả, trong túi chỉ còn lại bốn quả, là của hai người kia, phần của mình bọn họ đã ăn hết rồi.

Bạn cùng phòng liếm đầu ngón tay, vẻ mặt như đang nhớ lại mùi vị đó: “Ngon quá đi, sau tôi cũng phải mua, mỗi sáng được ăn trứng luộc nước trà thế này cũng coi như cuộc đời viên mãn rồi.”

Mao Lực Minh gật mạnh đầu: “Đúng vậy, ngon quá.”

Đã ăn xong phần của mình, hai người cũng hết cách, chỉ có thể nhìn chằm chằm vào chiếc túi.

0.94723 sec| 2385.617 kb