Lưu Toàn Phúc ăn đến lúc chỉ còn lại một chút dưới đáy bát mới gắp miếng thịt gà cuối cùng lên, mắt mê ly: “Nguyên liệu tốt cũng là một phần quan trọng, thịt gà này vô cùng non mềm, hơn nữa gà được nuôi thả trên sườn núi chỉ ăn thóc và cây cỏ, không những thịt mềm lại vô cùng thơm. Thịt gà này hầm thêm mấy phút nữa sẽ nát hết, mà hầm thiếu mấy phút thì sẽ không thơm ngon như vậy, chỉ khẽ cắn, thịt đã tách khỏi xương, tan ra trong miệng…”

Cậu nuốt nước miếng ăn hết miếng thịt gà.

Sau đó cậu gắp nấm mật ong lên nhắm mắt hít sâu một hơi: “Nấm mật ong này càng hoàn hảo hơn, nấm mật ong hoang dã mùi vị tuyệt vời, tôn lên sự non mềm của thịt gà một cách hoàn hảo. Sư phụ cho thêm rất nhiều gia vị theo cách phối bí truyền vào bên trong, nhưng không hề lấn át mùi hương của nấm mật ong, ngược lại làm nổi bật lẫn nhau, khiến cho mùi vị phát huy đến mức tuyệt vời nhất, rõ ràng là một bữa tiệc thịnh soạn cho vị giác.”

Cậu ăn hết nấm mật ong sau đó bê bát uống nốt chút canh còn lại, vẻ mặt càng mê li hơn: “Thế gian này lại có món ngon mỹ vị đến nhường này, sự tươi ngon, thơm nồng của canh gà khiến người ta mê say. Trong canh có mùi thơm của thịt gà và nấm mật ong, gia tăng gấp đôi mùi vị, càng ngon hơn…”

Lưu Toàn Phúc nói xong, Diệp Dư Chiêu gật đầu, Dương Lâm và Từ Tú Uyển cũng gật đầu, trong lòng lại nghĩ ít quá, còn chưa ăn đủ đã hết rồi.

Diệp Dư Chiêu hỏi: “Bà chủ Trình, bữa tối nay tôi có thể gọi món này không?”

“Hôm nay vẫn chưa được, bây giờ không kịp, ngày mai bắt đầu bán.” Trình Nguyên Hoa nghĩ rồi bổ sung thêm một câu: “Mỗi ngày cung ứng số lượng có hạn.”

Diệp Dư Chiêu: “...Vậy tôi đặt trước bữa trưa mai.”

“Được, chốc nữa anh béo thu tiền thì thu thêm 388 tệ.” Trình Nguyên Hoa quyết định giá cả của gà hầm nấm.

Dương Lâm và Từ Tú Uyển mở to mắt, nhìn nhau một cái, vẻ mặt không thể tin được.

Phải biết rằng…phần gà hầm nấm này cũng chỉ dùng có nửa con gà, hơn nữa con gà này còn không to lắm…

Giá cả này…

“Giá có phải hơi đắt không?” Dương Lâm dò hỏi.

Trình Nguyên Hoa không nói gì, Lưu Toàn Phúc lại nói: “Rẻ, không hề đắt chút nào, chỉ cần nguyên liệu ngon, đầu bếp có tay nghề thì không chỉ là giá đó, huống hồ lại còn là sư phụ tự mình ra tay, đây được coi là rẻ rồi.”

Dương Lâm: “...”

Từ Tú Uyển: “...”

Được rồi, hai người già bọn họ vẫn chỉ nên đợi ăn thôi, không tính giá.

Ánh mắt hai người không nhịn được nhìn về phía bên cạnh, cái người Ảnh đế không có quan hệ gì với bọn họ còn ăn không uống không không làm việc…

Trình Nguyên Hoa cũng đang cười hì hì nhìn Ảnh đế, cô cười rất vui, rất ‘dịu dàng’, nhẹ nhàng hỏi anh ta: “Anh Sư, ngon không?”

“Ừ.” Sư Huyền gật đầu.

Mắt Trình Nguyên Hoa sáng lên, hỏi tiếp: “Vậy anh có cảm thấy tâm trạng tốt hơn không?”

Ánh mắt Sư Huyền mờ mịt.

Trình Nguyên Hoa: “...”

Dần dần, ánh mắt anh ta lại dại ra, buồn bực.

Trình Nguyên Hoa: “...”

Cô đột nhiên cảm thấy, nhiệm vụ này hình như không phải khó bình thường…

Chẳng trách phần thưởng là canh Dưỡng sinh, nhiệm vụ thực sự quá khó khăn.

Thời gian hai tháng, nếu như không hoàn thành được, không chỉ bị trừ điểm tài phúc, còn bị điện giật…

Trình Nguyên Hoa nghĩ thôi cũng thấy tuyệt vọng.

Cô cắn răng, ánh mắt nhìn chằm chằm Sư Huyền nói: “Anh Sư…anh muốn ăn gì thì nói cho tôi, chỉ cần khiến anh cảm thấy tâm trạng tốt hơn…tôi sẽ làm hết cho anh.”

Câu cuối cùng nói ra với dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi.

Sư Huyền: “...” Không biết vì sao anh ta lại cảm thấy sống lưng lạnh toát.

Diệp Dư Chiêu và Lưu Toàn Phúc đồng loạt nhìn về phía Sư Huyền, híp mắt lại, ánh mắt nguy hiểm.

Trình Nguyên Hoa nói xong thì đứng dậy, vẻ mặt tuyệt vọng đi về phía phòng bếp.

“Sư phụ, chị làm gì vậy?”

“Chuẩn bị bữa tối.”

Tiếng nói càng ngày càng bé, người cũng đã đi vào hẳn phòng bếp.

Lưu Toàn Phúc và Diệp Dư Chiêu nhìn nhau, đồng thời vươn thìa về phía chút canh cuối cùng còn sót lại trong nồi đất.

0.36117 sec| 2386.719 kb