*Tieba: Một trang báo mạng của Trung Quốc

[Về việc Tiệm Mỹ Thực Trình Ký, chủ thớt chưa từng ăn ở quán họ, cũng không biết có phải đang lăng xê quảng cáo không hay là thực sự như vậy. Chủ thớt là một người ngay thẳng không thiên vị, vừa hay gần đây có việc phải đến thành phố Bạch Dương, chủ thớt định đích thân đến thử xem, không ngon sẽ nói luôn thẳng mặt, cũng sẽ vạch trần trên mạng, chủ thớt ghét hành vi quảng cáo.]

1l: Ủng hộ, chủ thớt đi thử xem sao.

2l:...Chủ thớt đúng là rảnh rỗi, còn chạy đến thử xem, chủ thớt không thấy địa chỉ sao? Là một nơi ở rìa thành thị và nông thôn.

3l: Tôi từng ăn trứng luộc nước trà quán bọn họ, tôi cảm thấy quán bọn họ có thể là hàng thật giá thật đấy, chủ thớt đến đó có thể giúp tôi mua ít đồ ăn đóng gói hút chân không gửi cho tôi không? Tôi sẽ trả phí vận chuyển.

4l: Chủ thớt, không cần nói gì nữa !!! Giúp tôi mua một trăm quả trứng luộc nước trà !! Tôi CMN thực sự không tranh được, sắp khóc rồi, lần trước ăn của bạn cùng phòng, bắt buộc phải trả lại.

5l:...Lầu trên không sợ ăn no quá bội thực đến chết à, chủ thớt tôi tương đối chân thành, mua giúp tôi năm mươi quả là được.

……

nl: Người anh em lầu trên, tôi muốn nói một câu——đường link đặt trước mở chưa? Chủ thớt có tranh được không?

n1l:....Ồ, lãng phí tình cảm rồi.

……

Cách đó hơn nghìn kilomet, có một ông lão đang đeo balo lên chuẩn bị ra ngoài.

Con trai sống ở cạnh nhà ông ấy, con trai không vui nói: “Cha, lần này chỗ cha đến hơi xa quá thì phải? Cha thành thật ở nhà không được được sao? Cha đã lớn tuổi như vậy rồi, chúng con không yên tâm.”

Ông ấy tức giận trừng mắt: “Ta bắt buộc phải đi, ta phải đi thử xem những món ăn khác của Tiệm Mỹ Thực Trần Ký đã làm ra món trứng luộc nước trà sẽ có mùi vị như nào. Đã lâu lắm rồi ta không tìm được một quán ra hồn, cho dù cái quán đó có phải là hàng thật giá thật hay không, ta cũng phải đi.”

Nói xong ông ấy trực tiếp đi thẳng, không quan tâm đến sự lo lắng của con trai.

Ông ấy vừa ra cửa đã lên xe, còn gọi điện cho mấy người bạn thân.

“Alo, đúng, tôi phải đi, mấy ông thực sự không đi sao? Chẳng may là thật thì sao?”

“Cái gì cơ? Phi, tôi đây không ăn, món ăn rác của cái quán đó trong lòng bọn họ còn không rõ sao? Có đánh chết tôi cũng sẽ không nhận xét cho bọn họ, nếu cứ bắt tôi đi, tôi sẽ chê, chê, chê.”

Ông ấy hình như rất tức giận, hơi động đậy rồi mắng to.

“Những người này bây giờ đều bị tiền làm mờ mắt hết, chỉ cần tôi còn là hội trưởng hiệp hội Mỹ Thực một ngày, cho dù nhà bọn họ có nhét cho tôi cả trăm triệu tôi cũng sẽ không cho bọn họ tổ chức buổi giao lưu.”

“Ai nói không có chỗ thích hợp? Không phải tôi đang ra ngoài tìm hay sao? Tối nay tôi có thể chạy tới chỗ đó. Cúp đây, cúp đây, ông mà làm thuyết khách muốn thuyết phục tôi nữa, cả ông tôi cũng chặn số luôn.”

Nói xong, ông ấy tức giận cúp điện thoại.

Tiệm Mỹ Thực Trình Ký không hề hay biết có một ông lão đang đeo balo vội vã đi đến quán bọn họ, cũng không biết những cơn sốt trên mạng.

Sau khi đăng bài lên Weibo, ảnh hưởng duy nhất đối với Tiệm Mỹ Thực Trình Ký chính là lượng khách đột nhiên tăng rất nhiều.

Những người từng ăn ở Mỹ Thực Điếm đều biết món ăn ở quán này rất ngon, cũng không hề bất ngờ nếu sau này khó đặt được bàn, cứ nghĩ đến việc không được ăn những món ngon đó, bọn họ liền cảm thấy tuyệt vọng, thấy tuyệt vọng liền tranh thủ đến ăn.

Cho dù hai hôm nay có thêm một nhân viên là thím Châu, thì tất cả mọi người vẫn vô cùng bận rộn.

Nếu không phải Dương Lâm và Từ Tú Uyển thích bận rộn, Trình Nguyên Hoa chắc chắn sẽ trực tiếp đóng cửa, đợi sau khi bắt đầu việc đặt bàn trước thì mở lại cửa tiệm.

Diệp Dư Chiêu vẫn đến vào ba giờ chiều hàng ngày, chỉ là vừa bước vào cửa đã bị dọa sợ một trận.

Không những trong sảnh đã ngồi đầy, mà đến ngoài sân cũng có không ít người đang đứng đợi.

0.55925 sec| 2387.234 kb