Anh ta thở dài: “Lúc đầu tôi muốn may quần áo nhưng khó quá nên đành tự thiết kế rồi nhờ người khác làm cho đẹp. Tôi nghĩ đây không thể tính là tôi tự tay làm cho nên tôi tìm người học thêu và thêu lên quần áo.”
Anh ta đưa tay mình ra, đầu ngón tay đều có chút sưng cũng bị kim châm không ít: “Cô nhìn tay tôi này tôi đã cố gắng hết sức nhưng cô vẫn không thích nó... Quả nhiên, tặng cái gì cô cũng đều không thích.”
Lần đầu tiên Tang Ngu cảm thấy mình là một người không biết gì.
Vẻ mặt Trình Nguyên Hoa rất nghiêm túc: “Ai nói cái gì anh cũng không làm được? Anh rất giỏi giang, anh có khả năng viết bài hát, sáng tác nhạc những người khác đều không có!”
Lưu Toàn Phúc chen vào một câu: “Đúng rồi, hơn nữa, cậu còn có cái mặt đẹp trai nữa, cũng tính là tô điểm cho thành phố, giá trị cao vậy mà!”
Tang Ngu: “...”
Không chịu được, anh ta cười phá lên: “Vậy bà chủ Trình, cô nói cho tôi biết, cô tại sao không thích bộ quần áo này?”
Hiển nhiên, anh ta cảm thấy tác phẩm của mình rất xuất sắc.
Trình Nguyên Hoa vẫn chưa nói gì, người khác đã mồm năm miệng mười chen vào:
“Bà chủ Trình à, Tang Ngu làm ra thứ này cũng không dễ dàng gì, cô thông cảm một chút đi.”
“Đúng đó, nhận lấy đi, cho dù chế tác kém một chút, chỉ mặc trong phòng bếp, cũng không đáng ngại gì.”
“Đúng, giữ cho Tang Ngu chút thể diện đi.”
“Rốt cuộc cậu ta thêu cái gì bên trên vậy?”
…
Trình Nguyên Hoa nhếch miệng, nụ cười cương cứng mở đồng phục đầu bếp ra.
Mặt chính bộ đồng phục đầu bếp trắng tinh thêu to 2 chữ “Trù Thần” xiêu vẹo, bên cạnh, Sư Huyền có lẽ tính thêu nhãn hiệu Tiệm Mỹ Thực Trình Ký, nhưng thành phẩm rối hết lên, căn bản không nhận ra chữ gì, nhìn còn rối mắt.
Thế này cũng bỏ đi, phía trên chỉ thừa một đống lớn, hơn nữa…
Phía dưới còn có thêm một hàng chữ xiêu vẹo: “Tang Ngu người đàn ông đẹp trai nhất gửi tặng cho Trình Nguyên Hoa người phụ nữ xinh đẹp nhất.”
Tên nhóc này từ trước đến giờ đều nghĩ vậy, anh ta cứ cho rằng, người đàn ông đẹp trai nhất trên thế giới này là anh ta, người phụ nữ xinh đẹp nhất là Trình Nguyên Hoa.
Cả hình thức, cực kỳ… cay mắt.
Mọi người: “...”
Rất lâu, Sư Huyền giơ tay đập vài cái vào vai của Tang Ngu: “Ngu mỹ nhân, sau này vẫn nên viết nhạc đi.”
Lưu Toàn Bội nhếch miệng, nụ cười miễn cưỡng: “Tôi ủng hộ, thêu hoa hay gì đó, không hợp với cậu.”
Tang Ngu: “...”
Giọng điệu của anh ta mang theo thăm dò: “Thật sự xấu đến vậy à?”
Mọi người đồng loạt nói: “Xấu!” Hơn nữa còn kéo theo chán ghét!
Tang Ngu: “...”
Cuối cùng Trình Nguyên Hoa đem bộ đồng phục đầu bếp ấy cất đi, cũng không mặc trong bếp.
Bộ đồ làm cay mắt là một chuyện, bây giờ người đầu bếp như bọn họ, mặc dù tự tin với tay nghề của mình, nhưng có tín ngưỡng khác đối với tài năng nấu nướng.
Bọn họ thông thường sẽ không tự phong mình là Trù Thần.
Hơn nữa, còn có câu nói tự luyến kéo đến sự chán ghét, bản thân Trình Nguyên Hoa cũng không dám nhìn.
Cũng vì vậy, chỉ có thể nói xin lỗi với Tang Ngu, tác phẩm của anh ta bị Trình Nguyên Hoa cất vào hòm, có lẽ cũng không có khả năng mặc lên người.
Tang Ngu cũng không bỏ cuộc, anh ta có lẽ đã hiểu rằng không thể khiêu chiến với những thứ mình không biết, vì vậy bắt đầu vùi đầu viết nhạc, nói là muốn vì Trình Nguyên Hoa, vì Tiệm Mỹ Thực Trình Ký viết ra một bài hát.
Lúc này, chú Nam nói đến việc mình phải rời đi.
“Thật sự ngày mai đã đi rồi sao?” Trình Nguyên Hoa có chút luyến tiếc.
Khi chú Nam và đồ đệ mới Tôn Vũ Thừa của ông ấy ở đây, đều là quen việc, đã giúp Tiệm Mỹ Thực Trình Ký rất nhiều việc.
Nếu bọn họ đi rồi, Trình Nguyên Hoa khẳng định càng phải bận rộn hơn chút.
Dù sao bớt đi hai người làm được việc.
Chú Nam mỉm cười: “Đúng rồi, còn phải đưa cậu ta đến Hiệp hội Mỹ Thực cọ xát, để cậu ta tiếp xúc việc của Hiệp hội Mỹ Thực.”
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo