Thuyền tre chở giấc mơ Trình Ký, tên này rất thích hợp.
“Hiểu chưa? Món ăn mới của chúng ta.” Trình Nguyên Hoa cười híp mắt và nói.
Hôm nay tâm trạng cô rất tốt, lại mua được công thức mới trong hệ thống. Thuyền tre chở giấc mơ Trình Ký này là công thức mới cô mới mua.
Tổng cộng chỉ có ba ống tre và Trình Nguyên Hoa đều tách đôi nó ra, nó vẫn chưa chính thức ra mắt đến khi ra mắt món ăn mới của Tiệm Mỹ Thực Trình Ký, chỉ có một ống tre cho một món ăn hãy mở nó ra và thêm đồ trang trí cho ra đĩa món ăn sẽ càng ngon hơn.
“Còn nóng ăn đi.” Trình Nguyên Hoa đặt ở trước mặt Diệp Dư Chiêu.
Những người khác háo hức theo dõi.
Lỗ tai Diệp Dư Chiêu đỏ bừng, mím môi ngăn bản thân đừng cười sau đó đưa đũa lên gắp một ít thịt vào miệng, hương thơm lập tức tản ra đầu lưỡi bị mùi thơm chiếm lấy. Món ăn này thực sự rất ngon.
Diệp Dư Chiêu gật đầu: “Ăn rất ngon.”
“Mọi người cũng nếm thử một chút đi!” Trình Nguyên Hoa cười nói.
Lời nói vừa rơi xuống đất, đũa của mọi người cùng nhau giơ về phía đĩa rồi sau đó... Khi đũa của bọn họ rời đi, chỉ còn lại miếng thịt cuối cùng trong ống tre, để dành cho Trình Nguyên Hoa.
Diệp Dư Chiêu: “...”
Vừa rồi tại sao anh không nghĩ đến việc ăn nhiều một chút?
“Ngon! Món này ăn ngon quá!”
“Bà chủ Trình, lần sau chị có làm tiếp không? Khi nào mới làm?”
“Đúng, đến lúc đó làm nhiều cho chúng tôi ăn nhé!”
“Ăn ngon quá ô hô!”
“Bà chủ Trình! Chị thật độc ác, đồ ăn ngon như vậy lại cho chúng tôi ăn ít quá!”
…
Trình Nguyên Hoa không hứa hẹn, chỉ là vươn đũa hướng những món ăn khác: “Ăn đi, ăn đi, ăn những thứ khác nói sau.”
Những người khác nhìn cô một cách oán hận và cũng ào ào đưa đũa tới những món ăn thịnh soạn trên bàn.
Nhà họ Diệp.
“Không phải nói hôm nay Dư Chiêu đi công tác về sao?” Giọng nói của bà Bàng tràn đầy nghi hoặc.
Mẹ Diệp và bà Bàng vẫn có quan hệ tốt với nhau, công ty chồng bà ta không cùng chí hướng với nhà họ Diệp. Tổng tài sản kém xa nhà họ Diệp nhưng tình cảm bền chặt, vì vậy mẹ Diệp luôn rất lịch sự với bà ta.
… Nhưng một số người thực sự coi phép lịch sự lại được nước làm tới.
Trên mặt mẹ Diệp lộ ra nụ cười nhưng trong mắt lại không có cười, tư thế tao nhã: “Ừ, hôm nay Dư Chiêu đi công tác trở về. Nó quá nhớ người nó thích, cho nên nó đã đến gặp cô bé rồi.”
Đương nhiên bà biết bà Bàng này muốn làm mai Dư Chiêu cho con gái bà ta!
Bà Bàng hơi sửng sốt, giọng nói tràn đầy kinh ngạc: “Không phải Dư Chiêu nhà em không có bạn gái sao?”
“Phải, nó chưa có bạn gái bởi vì chưa theo đuổi được người ta. Dư Chiêu của chúng ta khá rụt rẻ vả lại đối phương là cô gái tốt cũng rất dè dặt nhưng thành chuyện tốt chỉ là vấn đề thời gian thôi!” Mẹ Diệp mỉm cười, lần này nụ cười trong mắt bà chân thành hơn rất nhiều.
Bà Bàng cau mày, nghi ngờ: “Cô gái đó là thiên kim nhà nào?”
Mẹ Diệp: “Cha mẹ cô bé đã qua đời.”
Vẻ mặt của bà Bàng trở nên hơi tế nhị, có nghĩa là... Cô gái đó là một cô gái bình thường? Là kiểu mà cả cha lẫn mẹ đều đã mất?
Bà ta nhấp một ngụm nước, đến gần mẹ Diệp và trầm giọng nói: “Một gia đình như chúng ta làm sao có thể thực sự cưới một cô gái xuất thân từ gia đình bình thường? Không phải nói cô gái đó không tốt, cô ấy và chúng ta không có điểm chung? Có thể giúp chúng ta một số công việc như tổ chức tiệc hay cùng Dư Chiêu tham dự các sự kiện…”
“Chuyện này có ảnh hưởng không? Cô gái đó là một cô gái tốt, cô bé lại lanh lợi chịu tìm hiểu học hỏi một chút có thể làm được” Mẹ Diệp cũng không thèm để ý.
Bà cũng đã nhìn thấy Trình Nguyên Hoa vài lần, cô bé rất có bản lĩnh không thể chê được.
Hơn nữa...
Thậm chí bà còn cảm thấy Diệp Dư Chiêu có thể sẽ không để Trình Nguyên Hoa tổ chức bất kỳ tiệc nào... Chứ đừng nói là để cô giống như những người vợ khác chỉ lo việc nấu ăn và ở nhà.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo