Thật sự bị đả kích?
Nhưng là...
Anh ta bề ngoài nhìn yếu ớt nhưng thực ra nội tâm rất mạnh mẽ, nếu không những chuyện xảy ra với anh ta trước đây đổi lại người khác có lẽ đã sớm không ứng phó được.
“Có phải có hiểu lầm gì không?” Giọng Trình Nguyên Hoa có chút thăm dò: “Chắc chắn Tang Ngu không thể vì bị mọi người đả kích mấy câu đã không chịu nổi mà kích động!”
“Vậy anh ta làm sao vậy?”
Trình Nguyên Hoa suy nghĩ một chút và nói: “Đừng lo lắng, chúng ta cùng quan sát xem sao.”
Buổi tối, đến giờ cơm Tang Ngu mới từ bên ngoài trở về. Gần đây thời tiết rất lạnh, anh ta mặc quần áo rất dày, thật khó để biết anh ta có che giấu thứ gì không.
Khi trở về, anh ta cũng không nói gì đi vào phòng với khuôn mặt ủ rũ.
“Anh không ăn cơm sao?” Trình Nguyên Hoa kêu lên.
Giọng nói của Tang Ngu từ sân sau truyền đến: “Lập tức tới ngay!”
Ước chừng một phút sau, Tang Ngu lại đi ra trực tiếp ngồi xuống.
Lông mày anh ta rủ xuống nhìn có chút ủ rũ, cũng không biết chuyện gì đã xảy ra.
“Ăn cơm, ăn cơm.” Lúc Trình Nguyên Hoa nói chuyện cô giả bộ quan sát Tang Ngu.
Sáng nay anh ta ra ngoài không có khác biệt gì lớn ngoại trừ buổi sáng đi ra ngoài chân đều bị phù, hiện tại vẫn là phù. Buổi sáng tinh thần của anh ta không tệ lắm nhưng bây giờ tinh thần biến mất như thể đã bị đả kích.
Lưu Toàn Phúc đưa chén cơm cho Trình Nguyên Hoa, lúc cậu đưa chén cơm đã nháy mắt ra hiệu với Trình Nguyên Hoa.
Trình Nguyên Hoa gật đầu, sau đó mỉm cười với Tang Ngu và nói: “Chén này cho anh.”
Tang Ngu đưa tay ra.
Trình Nguyên Hoa tập trung ánh mắt vào tay anh ta, đồng tử co lại.
Thật sự đã nhìn thấy lỗ kim!
Nếu không phải vết thương mới, cô sẽ không chú ý tới!
Khi Tang Ngu cầm lấy chén, ngón tay anh ta hơi vểnh lên, động tác có chút làm lố và cũng tự nhiên, rất phù hợp với anh ta.
… Nhưng càng nhìn càng thấy giống trên ngón tay có vết thương!
“Ngu mỹ nhân, đũa của cậu đây.” Sư Huyền đưa đũa cho anh ta.
Tang Ngu không nói gì, đưa tay cầm lấy.
Chết tiệt anh ta quá bất thường!
Trình Nguyên Hoa và Nhiễm Lệ nhìn nhau và cả hai đều nhìn thấy sự kinh hãi trong mắt nhau.
Sư Huyền đưa đũa cho Tang Ngu?
Nếu là lúc trước, nhất định Tang Ngu sẽ sử dụng kỹ năng độc mồm độc miệng nói lại!
Nhưng hôm nay, anh ta không nói gì cả!
Khi Tang Ngu cầm lấy đũa Sư Huyền đã chạm nhẹ vào ngón tay của anh ta, căn bản động tác này không hề dùng sức nếu không có vết thương trên ngón tay chắc chắn sẽ không có cảm giác gì.
Ngược lại Tang Ngu hít hà một tiếng.
Sau đó, anh ta trừng mắt nhìn Sư Huyền không nói gì cả và cầm đũa trong tư thế cứng đờ.
Trái tim Trình Nguyên Hoa đập lỡ một nhịp, suy nghĩ những chuyện không tốt.
… Tang Ngu thật sự rất không bình thường!
Sư Huyền cũng sửng sốt một chút rồi sau đó ngồi xuống ăn không dám nói lời nào mà anh ta cứ nhìn Trình Nguyên Hoa, nháy mắt với cô.
Chờ mọi người đều ngồi hết vào bàn ăn, Trình Nguyên Hoa ho khan một tiếng, giả vờ tùy ý hỏi: “Ngu mỹ nhân, hôm nay anh đi đâu vậy? Gần đây sao luôn ra ngoài suốt?”
Tang Ngu cắm đầu ăn cơm, anh ta lắc đầu cũng không ngẩng đầu lên, anh ta trả lời cô: “Đi ra ngoài có công việc, bàn bạc việc riêng?”
“Việc riêng gì?” Sư Huyền làm bộ mặt hóng chuyện.
Tang Ngu lạnh lùng liếc anh ta một cái: “Chuyện riêng tư của tôi làm sao lại nói cho cậu biết?”
Nói xong cúi đầu tiếp tục ăn cơm.
Sư Huyền: “...” Được rồi, anh ta vẫn là người như vậy nhất định đã gặp phải chuyện gì!
Gặp phải một khúc mắc, Trình Nguyên Hoa và những người khác tiếp tục nói bóng nói gió nhưng tình hình gì bọn họ cũng không biết và bọn họ cũng không thu được bất kỳ thông tin hữu ích nào.
Tang Ngu cũng là người đầu tiên rời khỏi bàn, những người khác giả vờ ăn chưa xong cứ chậm rãi ăn.
Sau khi anh ta rời đi những người khác bàn tán xôn xao…
“Xong rồi, Ngu mỹ nhân thực sự không bình thường!”
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo