Diệp Dư Chiêu: “Cậu nói rất hay.”

Sư Huyền mỉm cười: “Đúng, cậu làm rất tốt.”

Tôn Vũ Thừa: “Ha ha ha!”

Nhiễm Lệ: “...” ?

Tiếng thái rau trong bếp của Trình Nguyên Hoa quá rõ ràng đến nỗi mọi người trong quán ăn đều thất thần nhìn nhau.

Lưu Toàn Bội nuốt nước bọt: “Mấy món này còn chưa đủ sao?”

Cô ta vừa nói vừa nhìn vào bàn ăn.

Ánh mắt của chú Nam cũng nhìn bàn ăn, giống cô ta nuốt nước miếng: “Có lẽ tâm tình của bà chủ Trình đang rất tốt…”

“Nhưng là... Chẳng phải là quá nhiều sao?” Tôn Vũ Thừa nhẹ giọng hỏi.

Sư Huyền lau khóe miệng: “Tôi thích... Tôi chỉ thích nhiều thức ăn…”

Tang Ngu càng tò mò hơn…

“Khi nào mới có thể ăn?”

Lưu Toàn Phúc buông giọng nói: “Sư phụ! Khi nào có thể ăn được?”

Giọng nói lanh lảnh của Trình Nguyên Hoa từ trong nhà bếp truyền ra…

“Sắp rồi, làm hai món nữa thôi!”

Lưu Toàn Phúc: “Nhưng chị đã làm thịt thái sợi xào sốt tỏi ớt, đầu cá hấp ớt, cá viên súp (cắn vào bên trong có nước súp), gà hầm nấm, mề gà xào cay, đậu phụ ma bà Tứ Xuyên, thịt kho Mao thị, gà xào cay Trùng Khánh, cá quế chiên xù, phù dung kê phiến (gà cắt lát xào thập cẩm), cá quế thái lát tái, vịt om tam bảo!”

Giọng Trình Nguyên Hoa truyền ra ngoài…

“Mọi người ăn trước đi, đừng đợi tôi, tôi sẽ ra ngay!”

Mọi người trố mắt nhìn nhau.

Món ăn nhiều như vậy, bọn họ yêu cầu cô không cần nấu thêm nữa mà vẫn còn bận rộn trong bếp, đây là lần đầu tiên nhìn thấy Trình Nguyên Hoa như vậy…

Sư Huyền vỗ vai Diệp Dư Chiêu: “Anh nhìn đi, anh tặng món quà quá ngọt ngào!”

Diệp Dư Chiêu không nói gì, Tang Ngu đã đảo mắt sang phía bên kia.

Nhưng hiếm hoi, anh ta không phản bác hay tranh cãi.

… Tâm trạng Trình Nguyên Hoa thật sự rất tốt.

Bọn họ quen biết đã lâu như vậy, đây là lần đầu tiên Trình Nguyên Hoa biểu hiện hạnh phúc như vậy, hớn hở ra mặt.

Tang Ngu rơi vào im lặng.

Nhiễm Lệ bưng thêm hai món lên, lúc này Trình Nguyên Hoa mới gọi mọi người ngồi xuống.

Diệp Dư Chiêu ngồi ở bên cạnh cô, cô cười híp mắt nói: “Trong nồi có chân gà luộc, bên trong còn có gà ăn mày, lúc anh về có thể đem về.”

Diệp Dư Chiêu ngẩn người gật đầu: “Được.”

“Ăn đi ăn đi!” Trình Nguyên Hoa gọi mọi người.

Lúc này, trong sân sau đột nhiên vang lên một tiếng…

“Bùm!”

Tiếng động không lớn, giống như tiếng dây pháo nhỏ nhưng bởi vì vừa rồi đang rất yên tĩnh cho nên bọn họ mới nghe được.

Hai mắt Trình Nguyên Hoa sáng lên: “Thịt ống tre chín rồi, nhóc béo đi lấy ra đây!”

Lưu Toàn Phúc vội vàng đứng lên, những người khác hỏi…

“Món ăn mới sao?”

“Mùi vị thế nào?”

“Thịt ống tre? Hình như trước kia tôi đã từng ăn rồi.”

“Khi còn bé chúng ta đã từng ăn loại đó?”

Trình Nguyên Hoa cười nhưng không nói.

Khi Lưu Toàn Phúc bưng một đĩa đi ra, cô cầm lấy và cười nói: “Đây là thịt ống tre. Đương nhiên đây là cách gọi tắt còn tên đầy đủ là thuyền tre chở giấc mơ Trình Ký.”

“Cái gì?”

Trình Nguyên Hoa đeo bao tay vào, cô cầm lên một ống tre.

Ống tre dài khoảng 20cm, một đầu được khoét rỗng, bên trong nhồi thịt đã sơ chế đầu còn lại dùng lá cây nhét vào và bịt chặt lại. Sau đó vùi vào tro than, khi nấu món này phải chú ý môi trường thoáng khí để đảm bảo an toàn. Đến khi tro than trên lửa cháy sạch hết, thịt trong ống tre cũng vừa chín và ống tre sẽ nổ tung.

Đương nhiên sẽ không nứt hết cả, chỉ nứt hai bên như ống nứa hiện nay, đồng thời phát ra tiếng “Đùng” mùi thịt từ chỗ nứt của ống tre bay ra ngoài khiến mọi người phải ứa nước miếng.

Do ở nhiệt độ cao nên màu sắc của ống tre không còn xanh tươi như lúc ban đầu nhưng nhìn vẫn rất bắt mắt.

Tay Trình Nguyên Hoa dùng sức, ống tre tách ra theo các vết nứt lộ ra phần thịt mềm bên trong, mùi thơm ngào ngạt thịt vẫn còn “Xèo xèo” trong ống tre.

Sau đó Trình Nguyên Hoa đặt một nửa ống tre có thịt lên đĩa và nửa ống tre không có thịt còn lại dựng ở phía trên, nhất thời nó giống như một chiếc thuyền nhỏ qua sông.

0.05898 sec| 2385.766 kb