Ông cụ Diệp cuối cùng cũng định thần lại, buông giọng quát to: “Thằng nhóc chết tiệt này! Chuyện gì ông cũng không biết, cháu lấy nó đi làm gì? Ông còn chưa ăn cơm xong cháu mau mang xuống cho ông!”

Trên lầu, giọng nói của Diệp Dư Chiêu vang lên: “Không mang, đây là bữa khuya của cháu.”

Ông cụ Diệp: “…”

Ông nội lại nhìn mẹ Diệp, giọng nói có hai phần phàn nàn: “Con còn không hiểu tính khí của Dư Chiêu sao? Cho dù không có cô bé Trình, nó cũng không sợ làm mất lòng người khác mà không từ chối!”

Nói xong, ông cụ Diệp nhanh chóng đứng dậy và vội vã lên lầu.

Ông cụ sợ rằng mình lên chậm bị Diệp Dư Chiêu ăn hết rồi.

Mẹ Diệp trố mắt nghẹn họng, một chập lâu cũng tức giận hừ một tiếng: “Tôi là vì ai? Còn không phải tôi vì mọi người, tôi sợ mọi người đắc tội với người ta nếu không tôi nhất định từ chối thẳng thừng rồi!”

Cha Diệp vỗ lưng bà một cái: “Được rồi, hôm nay cũng coi như đã hiểu thái độ của Dư Chiêu… Không ai khác ngoài cô bé Trình.”

Ông dừng một chút rồi nói: “Bà cũng đừng sợ làm mất lòng người khác, ông Tưởng cũng sẽ không vì bị chúng ta từ chối mà gây sự, rõ ràng ông ta muốn lôi kéo chúng ta. Hơn nữa nói lùi mười ngàn bước, ngay cả khi ông ta thực sự tuyên chiến Dư Chiêu cũng có thể chống đỡ được.”

Mẹ Diệp vẫn có chút không vui, giọng nói vẫn còn tức giận: “Dư Chiêu này, nó còn chưa ở chung với cô bé Trình mà suốt ngày chỉ quan tâm mỗi cô bé Trình! Tôi chỉ có đứa con trai này, đây là cuộc sống của đứa ở rể!”

“Chúng ta cũng lên ăn chút đồ ăn ngon đi, cha cũng không giữ lại cho chúng ta đâu.” Cha Diệp vừa nói vừa kéo bà dậy: “Ở rể cũng tốt, đưa chúng ta tới ở Tiệm Mỹ Thực Trình Ký. Bà nhìn cha xem, còn nóng lòng muốn bọn chúng ở chung càng sớm càng tốt, để cha có thể danh chính ngôn thuận đi qua đó!”

Mẹ Diệp nghe vậy thấy tức cười.

Rồi sau đó bà thở dài, dù sao con cháu cũng có phúc của con cháu bà không muốn xen vào.

Hôm nay cũng hiểu rõ thái độ của Dư Chiêu… Con dâu tương lai của bà, nếu không phải Trình Nguyên Hoa vậy thì không có con dâu!

Mấy ngày nay Trình Nguyên Hoa cứ cắm mặt vào bếp, dùng món quà của Diệp Dư Chiêu cô cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Không chỉ những người ở Tiệm Mỹ Thực Trình Ký được ăn ngon mà ngay cả khách hàng cũng ăn rất ngon.

… Dẫu sao từ trước đến giờ trong thực đơn chưa có nhiều món ăn.

Tang Ngu cầm một bức ảnh đến gần Lưu Toàn Bội và hỏi: “Cô nhìn cái này, có đẹp không?”

Lưu Toàn Bội nhìn sang, đó là một bộ trang sức, rất, rất đẹp.

“Wow! Đẹp quá!”

Tang Ngu cười: “Tôi cảm thấy phụ nữ các cô nhất định sẽ thích. Tôi sẽ đi tìm hiểu xem bà chủ Trình có thích không. Nếu cô ấy thích, tôi sẽ đi mua nó.”

Lưu Toàn Bội tò mò: “Cái này bao nhiêu tiền?”

“Một ngàn hai.”

“Vậy là…”

“Một triệu.”

Lưu Toàn Bội nuốt chữ “Hèn gì” vào miệng, cô ta nuốt nước miếng tặc lưỡi: “Anh mua đồ trang sức đắt tiền như vậy làm gì?”

“Tặng cho bà chủ Trình!” Tang Ngu nói xong lại cầm bức hình vui vẻ đi vào bếp.

Lưu Toàn Bội: “…”

“Vừa rồi hai người đang nói chuyện gì vậy?” Sư Huyền tò mò.

Lưu Toàn Bội suy nghĩ một chút rồi nói: “Anh nói thử xem, nếu như một con chim công xòe đuôi về phía phụ nữ, phía trên khảm kim cương đá quý, ăn mặc đẹp đẽ nó có thể được phụ nữ coi trọng không?”

Sư Huyền xoa cằm: “Nhìn đối với người nào.”

“Sư phụ Nguyên Hoa.”

Sư Huyền: “...Vậy để anh ta tắm rửa rồi ngủ đi.”

Trong bếp, Trình Nguyên Hoa đang cầm con dao làm bếp quý giá của mình và đang thái cá.

Tang Ngu ho khan một tiếng, đem bức ảnh đặt trước mặt Trình Nguyên Hoa giả vờ hờ hững…

“Lưu Toàn Bội cảm thấy cái này rất đẹp, tôi cũng cảm thấy vậy cô thấy thế nào?”

Tang Ngu cũng cảm thấy vậy, anh ta cảm thấy bộ trang sức này không tệ mới lấy ra hỏi ý kiến của cô. Nếu Trình Nguyên Hoa đeo chắc chắn nhìn rất đẹp.

0.93960 sec| 2391.313 kb