- Bí thư Dương, ngài hãy nghĩ đi, nếu như chúng ta tu sửa con đường này, ở mọi nơi cả nước nếu như không có người làm qua hình thức này, vậy thì đến lúc đó, ngài chính là người sáng lập ra hình thức này rồi!
Từ Quân Nhiên bất đắc dĩ nhìn thoáng Dương Duy Thiên, chậm rãi hộc ra đòn sát thủ của mình.
Từ Quân Nhiên hiểu rất rõ một chuyện, đó chính là Trung Quốc của ngày hôm nay, chính là đang ở trong thời kì thăm dò, tìm tòi phương pháp cải cách cởi mở phù hợp, nói rõ hơn một chút, hiện tại vào lúc này, đúng là thời đại trăm nhà đều đua nhau lên tiếng, sau khi mèo luận cao thủ nhất được đưa ra, các nơi tầng tầng lớp lớp mò mẫm trong cải cách cởi mở. Mà những thăm dò này, đương nhiên là có thành công, có thất bại, nhưng vấn đề là ở chỗ, cái gọi là “kinh nghiệm”, nhiều khi cũng không nhất định muốn có kiểu mẫu thành công, một suy nghĩ mới được đề ra, chỉ cần trên lý luận có tính khả thi, ở giai đoạn này chính là “chiến tích” đặc biệt, vì giải phóng tư tưởng mà đã có cống hiến rất lớn.
Nói trắng ra, một mạch suy nghĩ nào đó có lẽ chưa hẳn ngay lúc đó phát huy hiệu quả, chỉ cần sau này có người dựa theo con đường này mà đi, sau đó có được thành tích chân thực, vậy thì người đầu tiên đưa ra mô thức này, chiến tích của Dương Duy Thiên sẽ thực khó mà tưởng tượng nổi.
Điều này giống như Từ Quân Nhiên sớm đã đề xuất ra cách nghĩ vứt đá qua sông, giống như chế độ kinh tế sở hữu tập thể ở công xã trấn Lý gia, chỉ cần sau này kinh tế tập thể phát triển, thì tất nhiên có công lao không thể gặt bỏ Từ Quân Nhiên.
Đối với bất kỳ một ai trong quan trường, đây đều là thứ khó có thể dứt bỏ.
Người trong quan trường phát biểu ý kiến, thường mở miệng ra nói “ý kiến cá nhân”. Những người khác nói: ý kiến của cá nhân, ý tứ không hề giống nhau. Bình thường cấp dưới ở trước mặt cấp trên rất khiêm tốn, cấp trên ở trước mặt cấp dưới thì nói ý kiến cá nhân, nhìn có vẻ như là cũng có ý khiêm tốn, thực tế mà nói là cường điệu quyền uy của cá nhân.
Những lời mà Từ Quân Nhiên vừa nói với Dương Duy Thiên, cũng đã nắm bắt lấy những ý chính nhất, đó chính là những thứ này, có điều chỉ là cái nhìn của cá nhân hắn, sao có thể định đoạt vẫn là mong bí thư ngài làm chủ.
Cuối cùng kết luận, là vì Từ Quân Nhiên đã suy nghĩ rất rõ ràng, người làm quan, thường không tùy tiện tiếp nhận lời khuyên bảo từ người khác, nhất là lời khuyên bảo từ quan viên cấp dưới. Hầu như tiếp nhận sự chỉ rõ của người khác, ám chỉ, sẽ bị cho là biểu hiện của sự không có năng lực. Bản thân để lại ấn tượng khắc sâu đối với Dương Duy Thiên, chứng minh bản thân có năng lực là được rồi, còn quyền quyết định cuối cùng, cần phải giao cho Dương Duy Thiên.
Quả nhiên, Dương Duy Thiên suy nghĩ hơn nửa ngày, cuối cùng mới chậm rãi gật đầu nói:
- Tôi suy nghĩ thêm một chút, cậu dành thời gian viết kế hoạch rồi đưa cho tôi, tôi xem kỹ rồi hãy bàn tiếp.
Ông ta cũng không phải loại người khinh xuất, sự việc, vấn đề trọng đại như vậy, nhất định phải thận trọng, sau khi thận trọng mới có thể đưa ra quyết định. Tuy Từ Quân Nhiên miêu tả cảnh tượng trước mắt không hề tệ, nhưng Dương Duy Thiên sớm đã qua cái tuổi chỉ vì mấy câu nói mà làm cho thần hồn điên đảo, những thứ mà ông ta đang suy tính, thực sự quá nhiều rồi.
Từ Quân Nhiên cũng không để ý, gật gật đầu:
- Tôi thấy ngài hay là trước tiên hãy gọi điện thoại cho lãnh đạo Thành ủy đi.
Dương Duy Thiên cười cười:
- Yên tâm đi, tôi biết nên làm thế nào.
Từ Quân Nhiên đứng dậy cáo từ, chuẩn bị rời khỏi phòng làm việc của Dương Duy Thiên, Dương Duy Thiên nghĩ ngợi nói nói với Từ Quân Nhiên:
- Đúng rồi, cậu có thời gian để đi nhà máy luyện kim huyện một chuyến, tiểu Tiêu đưa ra đề nghị đem nhà máy giao cho công xã Vương gia trang này giống như công xã trấn Lý gia bao thầu nhà máy bia của huyện, tôi thấy vẫn là cậu nên qua đó kiểm tra xem sao.
Lãnh đạo trên quan trường, điều quan trọng không phải đều là dựa vào kinh nghiệm của bản thân, cụ thể áp dụng, mà là muốn dựa theo chương trình làm việc, cân đối được quan hệ giữa các phương diện, dựa vào đó tạo nên cục diện càng có lợi cho bản thân. Còn về nghệ thuật lãnh đạo, đơn giản là kéo bè kéo cánh, nghệ thuật lung lạc lòng người. Còn về năng lực làm việc, mỗi người đều có những kinh nghiệm thành công và pháp bảo chiến thắng riêng, không cần phải bộc lộ tài năng. Tài năng của lãnh đạo chủ yếu thể hiện ở lúc dùng người. Trung Hoa từ xưa đến nay đã có cách nói dùng người thì không nghi, đã nghi thì không dùng, biết người tín nhiệm.
Dương Duy Thiên đã dám bảo vệ cho Từ Quân Nhiên dưới áp lực rất lớn từ bên trên, ngoại trừ vì năng lực thực sự của Từ Quân Nhiên khiến cho ông ta coi trọng, còn là vì muốn Từ Quân Nhiên để cho ông ta sử dụng.
Lăn lộn ở quan trường, trước tiên phải luyện được hỏa nhãn có thể nhìn xuyên thấu qua hiện tượng để thấy được bản chất.
Từ Quân Nhiên đương nhiên là có được đôi tuệ nhãn như vậy, hắn biết rất rõ dụng ý của Dương Duy Thiên, cũng biết, chỉ cần bản thân hắn biểu hiện ra mình có đủ năng lực, ít nhất Dương Duy Thiên vẫn còn bảo vệ mình giống như bây giờ, bởi vì chỉ có dựa vào mình, Dương Duy Thiên ông ta mới có thể làm nên sự nghiệp lừng lẫy trên vùng đất huyện Võ Đức này được.
Quan trường dù sao cũng không giống với thương trường, tất cả mục đích chỉ có thể giấu ở giữa cách làm và nụ cười, đó là một loại ngầm hiểu lẫn nhau.Theo cách nói trên quan trường chính là sự chuyển hợp, trình độ cùng nghệ thuật lãnh đạo tất cả khi xử thế cần phân nặng nhẹ mà chiếu ứng, thoải mái hấp dẫn. Người càng thâm sâu, càng dễ dàng không khiến cho người ta nhìn ra nửa điểm huyền cơ ở trong đó. Bất kể là Dương Duy Thiên hay là Từ Quân Nhiên, đều có thể nói là am hiểu thâm sâu.
Từ Quân Nhiên nghe thấy lời dặn dò của Dương Duy Thiên, cung kính gật đầu:
- Bí thư ngài yên tâm, tôi lập tức đi làm ngay.
Rời khỏi phòng làm việc của Dương Duy Thiên, Từ Quân Nhiên sắc mặt bình tĩnh, hắn biết rõ, chỉ cần sau khi xem xong kế hoạch của hắn, thì ông ta sẽ nhất định đồng ý cái giá là tiền lời thu được của mấy chục năm sau, đem con đường này toàn bộ bao thầu tu sửa, còn về việc ứng cử viên trước đó đến sửa đường, Từ Quân Nhiên đã nghĩ xong, đương nhiên là anh ba Tào gia – Tào Tuấn Vĩ của Tào gia. Dù sao anh ta ở bên Bằng Phi làm kiến trúc cũng rất sinh động, việc buôn bán này lại kiếm bộn tiền, những chuyện đại loại thế này vẫn là Tào nhị thiếu gia ra mặt mới được.
Tiền không là vấn đề, Tào lão gia hôm nay thân được phân công là phó tổng quản lý kinh tế, có quan hệ này, Tào Tuấn Vĩ ở bốn ngân hàng lớn, đại khái có thể đi ngang.
Về phần chuyện của Tần Quốc Đồng, Từ Quân Nhiên tin rằng chỉ cần Dương Duy Thiên không phải là tên ngốc, khẳng định sẽ không từ bỏ cơ hội khống chế toàn diện huyện Võ Đức, chỉ cần ông ta cố gắng thuyết phục Chu Dật Quần, đến lúc Tần Quốc Đồng muốn trở mình căn bản là chuyện không thể, ở trong toàn huyện Võ Đức thế lực của Tần Quốc Đống, tất nhiên sẽ bị nhổ tận gốc.
Về phần nhà máy luyện kim huyện, thật sự khiến cho phải Từ Quân Nhiên cau mày.
Nhà máy luyện kim huyện Võ Đức bây giờ gọi là nhà máy cơ giới Hồng Phát, vào lúc xây dựng đất nước chưa được bao lâu, ước chừng vài năm thì thành lập nên. Chỉ có điều lúc ấy không gọi bằng cái tên này, mà gọi là nhà máy luyện kim huyện Võ Đức. Hiệu quả và lợi ích ở giai đoạn thành lập trước đó cũng không hề kém, trên cơ bản là xí nghiệp trụ cột của huyện Võ Đức, lúc đóchỉ có sinh viên hoặc là học sinh chuyên trung mới có thể được phân đến làm ở nhà máy luyện kim. Nhưng càng về sau vì cải cách thể chế kinh tế và với cái tư tưởng ngồi ăn chờ chết của công nhân trong xưởng, đã triệt để phá vỡ nhà máy luyện kim này.
Từ Quân Nhiên bắt đầu không hề để ý đến cái nhà máy luyện kim này, bởi vì hắn cảm thấy nhà máy luyện kim này đã không đáng giá cứu vãn rồi, thiết bị biến chất không nói, sản phẩm cũng không phù hợp nhu cầu thị trường, không cần tới mười mấy năm, kết cục căn bản sẽ phải phá sản, đóng cửa.
Điều mấu chốt là, nhà máy luyện kim vẫn luôn là người bên phía Tần Quốc Đồng quản lý, theo như những lời mà người trong huyện nói, nhà máy luyện kim chính là hậu hoa viên của Tần Quốc Đồng.
Thực tế chính trị nhất định phải nói đến thỏa hiệp, cân bằng, bất luận gọi là nghệ thuật hay là quyền mưu, gọi sách lược hay là thủ đoạn, thường thường ở một mức độ nhất độ nào đó phải hi sinh một vài nguyên tắc đạo nghĩa. Cho nên, từ xưa đến nay, một ít người thanh cao coi chính trị là hoạt động bẩn thỉu, một vài nhà lý luận chính trị, chính khách vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn.
Từ Quân Nhiên tuy nói lòng ôm chí lớn, hy vọng có thể làm nên sự nghiệp, nhưng hắn cũng không có ngu xuẩn đến mức thay người khác làm áo cưới.
Cán bộ Trung Hoa nhiều lắm, một mảng lớn đông đúc chằng chịt. Nếu như không tiếp xúc quan hệ với cấp trên, thì không thể nào lọt vào tầm mắt của bọn họ, bọn họ sẽ không nhìn thấy ngươi, bất kể ngươi nỗ lực đến thế nào, liêm khiết thế nào, xuất sắc thế nào, cũng đều có thể bị mai mọt. Bởi vậy, ở một giai đoạn nhất định trước đó, ngươi nhất định phải tiếp cận lãnh đạo. Đương nhiên, cái tiếp cận ở đây không phải bảo ngươi đi làm giao dịch, đi buôn bán, mà là muốn để cho bọn họ có cảm giác được sự tồn tại của ngươi, sự ưu tú của ngươi, đặc biệt là sự trung thành của ngươi, nếu như để cho bọn họ cảm thấy được, ngươi là người của hắn, hoặc là người của bọn chúng, ai cầm quyền đều thích dùng người của chính mình, có một điểm, từ trước đến nay, bất kể là phất cờ hiệu gì, gần như đều không có ngoại lệ.
Nhưng là, làm quan đến một tầng nhất định, cấp bậc nhất định, ngươi lại không thể lại đi mò mẫn tìm người, cũng không cần đi tìm nữa. Lúc này, ngươi đã từ dưới mặt nước mà ngoi lên rồi, ngươi đã lọt được vào tầm mắt của bọn họ rồi. Mà đến được cái tầng này, chỉ cần ngươi không phạm phải sai lầm nào quá lớn, làm sao tiến thêm một bước lợi dụng ngươi, muốn hay không muốn tiến tới lợi dụng ngươi, cơ bản với việc biểu hiện trong công việc của ngươi đã không còn quá liên quan rồi. Chủ yếu là căn cứ cần, mà ở cấp trên, cần chuyện này, trên thực tế là vô cùng phức tạp, vô cùng vi diệu, vô cùng mẫn cảm, phải xem cách nghĩ của lãnh đạo và thành tích của bản thân.
Từ Quân Nhiên hiện tại ở vào trong trạng thái này, bởi vì một vài chuyện, hắn đã lọt vào tầm mắt của cấp trên, có người ngưỡng mộ, có người không thích, chỉ cần hắn hiện tại không phạm phải sai lầm lớn, như vậy dựa theo xu thế đang phát triển của hiện tại, một ngày nào đó, Từ Quân Nhiên tất nhiên sẽ nổi tiếng.
Mà trong lúc này, ý định của Từ Quân Nhiên, là không có dự tính sẽ giúp người khác làm công trình thể diện, để cho người ta làm ngư ông đắc lợi ngồi mát ăn bát vàng được.
Chỉ có điều, hiện tại mà nói, Tần Quốc Đồng rơi vào tình trạng cực kỳ nghiêm trọng, hơn nữa cho dù hắn có thể trở mình ở huyện Võ Đức, chỉ sợ cái vị trí chủ tịch huyện cũng không có khả năng để ông ta đảm nhiệm tiếp, dù sao cho dù những người khác ở trong thành phố muốn bảo hộ Tần Quốc Đồng cũng phải kiêng kị phản ứng dư luận trong huyện Võ Đức.
Từ Quân Nhiên tin tưởng, đây cũng là nguyên nhân Dương Duy Thiên mở miệng để cho mình đi qua hỏi thăm nhà máy luyện kim một chút.
Chỉ là chuyện này, Từ Quân Nhiên muốn thả lỏng trước, dù sao tất cả thế cục đều còn chưa đến bước sáng tỏ, bản thân tùy tiện nhúng tay vào, dễ dàng làm người khác ức chế không nói, làm không tốt còn hại đến bản thân. Có những lúc, nhất định phải dùng đầu không thấy thỏ không thả chim ưng, chỉ là có một số người thấy nấm mốc liền duỗi tay, một khi sự tiến triển của sự việc sau cùng vượt quá dự liệu của bản thân, vậy thì phải chịu thua thiệt.
Đó là kinh nghiệm quan trường mười mấy năm của Từ Quân Nhiên ở kiếp trước, hắn từng giây từng phút đều không dám lãng quên.
- Bí thư Từ, cậu ở đây à. Làm tôi đi tìm cậu nảy giờ!
Vào cái lúc mà Từ Quân Nhiên còn đang thất thần, một âm thanh từ sau lưng vang lên.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo