- Bí thư Phùng, cảm ơn anhs.
Từ Quân Nhiên kéo tay Phùng Hồng Trình, cười nói. Phùng Hồng Trình người này cũng rất khá, tuy rằng trong huyện có rất nhiều người nói bản thân mình có thể bị đình chức, nhưng thái độ của Phùng Hồng Trình với mình vẫn không hề thay đổi, chỉ dựa vào điểm này, Từ Quân Nhiên cũng cảm thấy người này rất có tầm nhìn xa.
Dệt hoa trên gấm thì dễ, đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết mới khó.
Bắt tay chào hỏi Từ Quân Nhiên xong, Phùng Hồng Trình cười nói:
- Bí thư Từ có nhớ lúc chúng ta làm công tác ở xã không, mọi người thật vui vẻ.
Từ Quân Nhiên cười cười:
- Tôi đúng là không việc gì không đến điện tam bảo.
Phùng Hồng Trình gật gật đầu, cùng Lưu Liễu chào hỏi:
- Cục trưởng Lưu, vất vả rồi.
Anh ta cùng Lưu Liễu cũng coi như là quen biết đã lâu, nói chuyện cũng rất thoải mái. Vấn đề quan trọng là, từ đầu đến cuối, Phùng Hồng Trình đều chào hỏi Từ Quân Nhiên trước, rồi mới nói chuyện cùng Lưu Liễu.
Ngược lại Lưu Liễu không hề để ý, anh ta đối với con người Phùng Hồng Trình cũng có chút hiểu biết, trước kia ở huyện ủy ngồi “ghế lạnh” mấy năm, về sau bị điều đến công xã trấn Lý Gia, tuy không phải là giáng chức, nhưng cũng chả phải đề bạt, phải biết rằng công xã trấn Lý Gia lúc đó là côngs xã nghèo nhất của cả nước, hơn nữa lại là vùng sâu vùng xa, làm quan ở đây, tiền đồ cũng coi như chấm dứt. Không chỉ không có cơ hội thăng tiến, thậm chí ngay cả một số cán bộ trên huyện, cũng có thành kiến với công xã trấn Lý Gia.
Nhưng ai cũng không ngờ được, lại xuất hiện một Từ Quân Nhiên ở công xã trấn sLý Gia, tốt nghiệp đại học xong lại từ bỏ những ngày tháng tươi đẹp ở Thủ đô, đến cái huyện Võ Đức bé tí này chịu khổ. Sau một lượt vận hành cải tổ, công xã trấn Lý Gia không ngờ đã thành lập được mấy xí nghiệp tập thể, cuộc sống thoát nghèo đã ở ngay trước mắt, vậy mà cá lớn trở mình.
Không thể không nói, Phùng Hồng Trình hiện tại, rất có niềm tin.
Bất kể là đối mặt với lãnh đạo chính quyền huyện hay lãnh đạo các ban ngành khác, Phùng Hồng Trình có thể không chút khoa trương mà nói, bây giờ chính là lúc đường quan rộng mở.
Lưu Liễu cười cười, nói chuyện cùng Phùng Hồng Trình:
- Lão Phùng, hôm nay tôi muốn nhờ anh một việc, anh đừng có từ chối đấy nhé.
Sắc mặt Phùng Hồng Trình trở nên nghiêm túc, chăm chú gật đầu:
- Cục trưởng Lưu, yên tâm. Bí thư Dương đã gọi điện tới. Đợi chút nữa tôi cho người tìm Bạch Sơn đến, ngài hãy đại diện huyện uỷ công bố quyết định này. Ngoài ra, Bí thư Dương cũng đã đánh tiếng với ủy ban kỷ luật rồi, các ngài cứ đem người đi, cùng ủy ban kỷ luật thẩm vấn.
Nói xong, anh ta kìm không được mà thở dài:
- Cái tên Bạch Sơn này, thật là to gan lớn mật, tôi cũng không biết phải nói thế nào với anh ta. Lại dám mua quan, tưởng đây là xã hội cũ chắc?
Từ Quân Nhiên lúc này đã hiểu rõ những lời của Phùng Hồng Trình. Bản thân mình lúc nghe được tin tức này, cũng rất bất ngờ. Không ngờ tới Bạch Sơn còn có một mặt như vậy. Dám dùng 8000 tệ đưa cho Trầm Dũng Cảm, để Trầm Dũng Cảm giúp anh ta thương lượng, được điều từ công xã trấn Lý Gia về trong huyện.
Phải biết rằng, bây giờ công xã trấn Lý Gia đã phát triển rất nhanh chóng, nhưng đây chỉ là hiện tại, ngày trước khi Từ Quân Nhiên còn chưa đến huyện Võ Đức, công xã trấn Lý Gia bao nhiêu năm qua luôn là vùng nghèo nhất của cả huyện, vậy nên Bạch Sơn nghĩ cách muốn được điều đi cũng chẳng có vấn đề gì.
Vấn đề là ở chỗ, anh ta không nên dùng cách mua quan mà rời đi. Điều này chỉ làm Phùng Hồng Trình xem thường anh ta hơn.
Nói ra thì, chuyện này là do Thẩm Chí Cường cả, lúc đó vợ Thẩm Dũng Cảm kể chuyện này với con trai, mà cái tên Thẩm Chí Cường này lại đem kể với vợ mình là Marilina, sau đó Marilina lại kể cho nhân tình của mình Tần Thọ Sinh.
Phải thừa nhận rằng, tên tiểu tử Tần Thọ Sinh này rất sợ chết. Cậu ta cũng biết lần này đã đắc tội chết với Thẩm gia, nếu không hạ đổ được Thẩm Dũng Cảm, làm không xong sẽ bị bọn họ trả thù. Cho nên cậu ta dứt khoát đem những chuyện liên quan đến Thẩm Dũng Cảm nghe được từ Marilina, tất cả đều nói ra. Trong đó bao gồm cả việc Bạch Sơn chi 8000 tệ, nhờ Thẩm Dũng Cảm giúp anh ta việc điều động từ công xã trấn Lý Gia về huyện.
Sau khi Lưu Liễu biết được việc này không dám chậm trễ, trực tiếp viết báo cáo gửi bí thư huyện ủy Dương Duy Thiên, lúc đó Dương Duy Thiên tức giận tới mức làm vỡ cả cốc, không nói hai lời, chỉ thị Lưu Liễu, lập tức bắt ngay Bạch Sơn.
Thời kỳ đó, ủy ban kỷ luật lập án không có trình tự như sau này, rất nhiều lúc đều là bộ công an bắt người trước, sau đó giao cho ủy ban kỷ luật thẩm vấn. Cũng giống như Dương Duy Thiên bây giờ, hạ lệnh cho Lưu Liễu bắt người trước, lúc này mới nhớ ra phải liên lạc với bí thư ủy ban kỷ luật Bạch Thiên Hữu, để ủy ban cùng bộ công an lập chuyên án điều tra vụ việc này.
Về phần Từ Quân Nhiên cũng bị xếp một chân, là do Lưu Liễu nghĩ tới, cách nghĩ của anh ta rất đơn giản, Từ Quân Nhiên là phó bí thư Đảng ủy công xã trấn Lý Gia, có hắn ở đó, lúc bắt người cũng yên tâm hơn, vạn nhất có người quấy rối, dựa vào uy nghiêm của Từ Quân Nhiên ở công xã trấn Lý Gia, căn bản là không đáng ngại.
- Ha ha, bí thư Phùng, cái công việc gọi quỷ này, còn phải anh tới sao!
Từ Quân Nhiên cười cười, nhắc Phùng Hồng Trình.
Phùng Hồng Trình gật gật đầu, khẽ thở dài, chuẩn bị ra ngoài gọi người thông báo Bạch Sơn đến chỗ mình, còn chưa kịp ra khỏi cửa, liền nghe thấy Lưu Liễu gọi:
- Đợi chút đã.
Ngay sau đó, Lưu Liễu phất phất tay, nói vói đám người sau lưng:
- Nấp hết cả đi
Đám cảnh sát rất nhanh đều ẩn nấp đi, rốt cuộc chuyện này vẫn nên sắp xếp ổn thỏa một chút, nếu không ngộ nhỡ Bạch Sơn phát hiện ra điều gì bất thường, vậy sẽ không ổn.
Rất nhanh Phùng Hồng Trình đã cho người gọi Bạch Sơn tới, Bạch Sơn nhìn thấy Phùng Hồng Trình và Từ Quân Nhiên ngồi cùng nhau thì hơi sững sờ:
- Bí thư Phùng, chào các anh.
Lúc này Lưu Liễu đã đem quân ẩn nấp bên ngoài cửa một gian phòng khác.
Từ Quân Nhiên gật đầu:
- Bí thư Bạch, chào anh.
- Bí thư Phùng, ngài tìm tôi có việc gì sao?
Đứng trước mặt Từ Quân Nhiên cùng Phùng Hồng Trình, Bạch Sơn thận trọng hỏi. Từ khi nhận được tin nói Từ Quân Nhiên bị đình chức một thời gian, hơn nữa nghe nói mấy xí nghiệp chế độ sở hữu tập thể ở công xã trấn Lý Gia sẽ cùng Tần gia trại quản lý, là người cùng phe với Thẩm Dũng Cảm, anh ta rất yên tâm. Nhưng không biết vì sao, sau khi tin tức truyền ra, mà vẫn không thấy công văn gửi xuống, điều này làm anh ta như người trông thấy ánh rạng đông mà không thấy bờ, trong lòng vừa thấy quỷ dị vừa lo lắng không thôi.
Phùng Hồng Trình bình tĩnh nhìn Bạch Sơn, nhưng lại không nói gì.
Từ Quân Nhiên cười cười:
- Người tìm cậu không phải bí thư Phùng, mà là người khác.
Bạch Sơn sững sờ, bên tai vang lên tiếng đẩy cửa, quay người lại thấy Lưu Liễu cùng mấy người cảnh sát đã chặn ở cửa, Bạch Sơn tim lập tức nguội lạnh, trong lòng đã hiểu, những người này là nhằm vào mình.
- Bí thư Bạch, có một số chuyện, nếu muốn người khác không biết, trừ phi mình đừng làm.
Từ Quân Nhiên từ từ dập tắt điếu thuốc vào gạt tàn, từng câu từng chữ nói với Bạch Sơn.
Sắc mặt Bạch Sơn lập tức trắng bệch, anh ta hiểu rõ ý Từ Quân Nhiên. Con người này làm việc trái lương tâm, lúc nào cũng lo lắng bị người khác trả thù, hay bị người khác phát hiện ra những sai trái của mình, Từ Quân Nhiên nói những lời này Bạch Sơn đã rõ, xem ra đã có chuyện gì bị bại lộ.
- Từ, bí thư Từ, những lời này của cậu…
Bạch Sơn cố trấn định, cắn răng nói.
Sự việc đã đến nước này, Bạch Sơn biết rằng, bản thân chỉ có thể cứng rắn chống chọi.
Từ Quân Nhiên lắc lắc đầu, loại người này, hắn đã gặp nhiều rồi, đây là loại chưa gặp quan tài chưa đổ lệ, trừ phi đem chứng cứ như sắt thép đến trước mặt bọn chúng, nếu không sẽ không chịu thừa nhận.
- Cục trưởng Lưu, người đây, ngài dẫn đi đi.
Từ Quân Nhiên nói với Lưu Liễu.
Lưu Liễu gật đầu, phất phất tay, mấy người cảnh sát từ sau lưng tiến lên, dẫn Bạch Sơn mặt mày trắng bệch ra ngoài.
Mắt thấy xe của huyện rời khỏi công xã trấn Lý gia, không ít người kéo tới xem đều rất kinh ngạc, bọn họ không hiểu đã xảy ra chuyện gì, làm sao mà bí thư Từ vừa mới trở về đã đem bắt bí thư Bạch giao nộp cho công an huyện?
Từ Quân Nhiên cùng Phùng Hồng Trình liếc nhau một cái, gật đầu, sau đó nói lớn:
- Bạch Sơn bị nghi ngờ liên quan đến một vụ án, huyện ủy quyết định tiến hành thẩm vấn, mọi người không nên để chuyện này ảnh hưởng, công việc của xã vẫn như cũ.
Vai trò chủ chốt của lãnh đạo là đưa ra phương án, yêu cầu, lựa chọn cán bộ, kiểm tra thành quả. Theo như cách nói trên quan trường, chính là nghiên cứu phương hướng phát triển, điều động cán bộ mang tính tích cực. Còn có điều quan trọng nhất, chính là phải biết yên ổn lòng người, để các cán bộ sẽ không vì một vài sự việc bất ngờ mà mất niềm tin.
Có những lời này của Phùng Hồng Trình, người khác tất nhiên sẽ không nói gì nữa, rốt cục thì người ta mới là đắc lực nhất, đám đông xúm lại rất nhanh đã tản đi, cho dù các đảng viên đảng ủy khác vẫn còn nghi hoặc, nhưng Từ Quân Nhiên vẫn đang ở đây, hơn nữa quyết định của huyện ủy còn trên tay Phùng Hồng Trình, mọi người cũng không nói gì thêm.
Phùng Hồng Trình cùng Từ Quân Nhiên, hai người trở về văn phòng, Phùng Hồng Trình không còn vẻ thư thái, sắc mặt nghiêm túc, nói:
- Bí thư Từ, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì ở huyện? Sao bỗng nhiên lại bắt Bạch Sơn?
Anh ta không phải là người ngoài, biết rõ trong chuyện này nhất định là có vấn đề gì đó, hôm trước lúc họp trên huyện, Tần Quốc Đồng còn đắc ý nói rằng các xí nghiệp tập thể của công xã trấn Lý Gia sẽ có thêm công nhân của Tần gia trại, nhưng bây giờ huyện ủy lại bắt Bạch Sơn tâm phúc của Tần Quốc Đồng và Thẩm dũng cảm, những điều ẩn chứa ở đây, đáng phải suy nghĩ.
Chính trị là một môn nghệ thuật thỏa hiệp, trong đó càng là người nắm quyền quyết định, càng phải học cách thỏa hiệp, cố gắng đạt tới đôi bên cùng có lợi, công bằng, những người thích ăn một mình, hay lòng tham quá lớn không thích hợp để làm chính trị, môn nghệ thuật đặc biệt này. Một vài ngôi sao chính trị như hoa quỳnh nở, một trong những nguyên nhân thất bại là quá tham lam, không học được cách thỏa hiệp.
Phùng Hồng Trình tuy không phải là chính trị gia, nhưng những điều trong này rất dễ nhận ra, lẽ nào Dương Duy Thiên đã hạ thủ với Tần Quốc Đồng?
Cứ nghĩ đến những hậu quả vụ này có thể đem tới cho huyện Võ Đức, tâm trạng Phùng Hồng Trình không khỏi bất an.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo