Editor: Trâm rừng

Sau khi thu dọn vũ khí, Phù An An lấy cuốn sổ ra.

Ghi lại tất cả những điểm yếu của ký sinh trùng, đồng thời nhìn vào miếng thịt hồng trong hũ dưa cải trong suốt. Vốn dĩ trong hũ chỉ có thịt, nhưng sau một ngày, nước chảy ra rất nhiều, thịt hồng và các xúc tu teo lại do mất nước, thịt trên đó nhăn nheo dính lại với nhau. Nhưng dù vậy, miếng thịt màu hồng này vẫn nhúc nhích.

Phù An An đặt ngón tay trước bình kính.

Đát---- miếng thịt đẻ trong đó bỗng nhiên nhúc nhích dữ dội, đánh vào trên bình thủy tinh

Phù An An sợ đến mức rút ngón tay ra, thứ này vẫn còn rất mạnh khỏe.

Lúc này, chuông ngoài cửa vang lên.

Phù An An mở cửa ra thì sửng sốt khi nhìn thấy một khuôn mặt mà đã lâu cô không gặp.

“Phù Tiểu tỷ.” Tiểu ca đưa cơm Lý Tiêu Lâm nở một nụ cười chuyên nghiệp giống như trước đây nhiệt tình chào hỏi Phù An An.

"Đã lâu không gặp, nhưng cô vẫn xinh đẹp như hôm nào."

"Anh cũng... đẹp trai như ngày nào."

Phù An An lui về phía sau một bước, vẻ mặt bình thường hỏi: "Nghe nói anh vừa mới xuất viện không lâu, làm sao không tiếp tục nghỉ ngơi cho tốt?"

“Phục vụ khách hàng là sự nghỉ ngơi tuyệt vời nhất của tôi.” Cái lí do thoái thác giả tạo này chính là lời trả lời trái lương tâm nhất của bọn làm việc như gia súc của xã hội ( xã súc).

Phù An An yên lặng lui về phía sau một bước, "Anh trở về lúc nào?"

“Hôm qua tôi đã trở lại làm.” Lý Tiêu Lâm trả lời.

Nghe được câu trả lời của Lý Tiêu Lâm, nụ cười của Phù An An cứng lại một lúc.

Bên kia, cửa phòng đối diện mở ra. Hồ Bất Thường thò đầu ra khỏi cửa nhìn hai người trong hành lang.

Lý Tiêu Lâm cũng nhìn Hồ Bất Thường, hướng về phía hắn khẽ gật đầu, "Tiên sinh, bữa sáng của ngài đến rồi."

“A.” Hồ Bất Thường mở cửa ra định đi lấy bữa sáng.

Phù An An sắc mặt trầm xuống, "Trở về đi." Tên kia là heo sao? Không cảnh giác như vậy, thật sự giống hệt cái tên của hắn “sống không lâu”. May mắn coi như còn biết nghe lời.

Phù An An khoát khoát tay, “tôi không cần bữa sáng, anh đem về đi.”

“Phù tiểu thư, bỏ bữa sáng không tốt cho sức khỏe.” Lý Tiêu Lâm đứng ở cửa nói với cô.

“Không.” Phó An An xua tay, “Nói thật, sức khỏe của tôi rất tốt.”

Nghe nói lời này, Lý Tiêu Lâm nghiêm túc gật gật đầu, “Cơ thể đúng là rất tốt.” Nó rất thích hợp cho ký sinh trùng.

Lý Tiểu Lâm nở nụ cười ấm áp sau đó chậm rãi đẩy xe ăn đi.

Mãi đến khi người ở cửa đi rồi, Hồ Bất Thường mới mở cửa, "Chị Phù, người vừa rồi cũng có vấn đề sao?"

Phù An An cắn ngón tay suy nghĩ: "Anh nói khách sạn chúng ta có tổng cộng hơn 400 người, lấy tốc độ ký sinh này, toàn bộ tòa nhà có bao nhiêu người bị ký sinh? Còn lại bao nhiêu người bình thường?"

Sau khi nghe cô nói xong, Hồ Bất Thường đã nổi da gà khắp lưng.

Phù An An liếc hắn một cái, "Cậu tốt nhất nên khóa cửa lại đừng cùng người ngoài tiếp xúc."

Nói xong, Phù An An trở về phòng, vừa rồi cùng Hồ Bất Thường nói chuyện, cô đột nhiên nhớ tới một chuyện —— Bây giờ là ngày thứ mười lăm của trò chơi, một nửa thời gian của trò chơi đã trôi qua, Lăng Thành còn lại bao nhiêu người bình thường? Thời kỳ đầu của trò chơi, ký sinh phát triển chậm nhưng nó kinh khủng nhất ở chỗ không tiếng động thẩm thấu khắp thành phố.

Nó có thể giả làm bất cứ ai để ký sinh những người xung quanh thành vật chủ mới, có chỉ số IQ rất cao, che đậy mọi chuyện hiện tại đang xảy ra và khiến cho bệnh ký sinh bùng phát theo cấp số nhân. Nhưng điều này chỉ làm cho những ký sinh trùng này có điểm yếu về thời gian – bây giờ mới tới một nửa thời gian thôi!!

Nếu phe con người có thể phát hiện ra điểm yếu và bí mật sinh sản của bọn ký sinh trùng thì liệu có khả năng chuyển bại thành thắng và kết thúc trò chơi sớm hay không?

Phù An An đột nhiên có một ý tưởng táo bạo.

1.46399 sec| 2395.258 kb