Editor: Trâm rừng

Hành động đột ngột của Khang Giai Phương và Điền Dũng khiến Hồ Bất Thường tim gan như cào xé, gần như cả đêm không ngủ được.

Cuối cùng sau khi chìm vào giấc ngủ, hai cục thịt đầy đặn đó của Khang Giai Phương vẫn được treo lủng lẳng trong giấc mơ.

Hồ Bất Thường hít một hơi thật sâu, định đứng dậy đi tắm, túng dục quá độ cũng không tốt, nhất là đối với một người đàn ông mỏng manh như anh. Nhưng mà sau một khắc anh ta đã đối mặt cùng với một đôi mắt khác, đen nhánh, không có chút tròng trắng mắt nào. Khương Giai Phương đem cả khuôn mặt áp sát vào khuôn mặt của anh ta lộ ra một nụ cười quỷ dị.

“Tiểu Hồ đệ đệ......” Thanh âm của người phụ nữ rất nhỏ nhưng lại mang đến cảm giác như lệ quỷ đòi mạng, giống như có vô số xúc tua bóng loáng, ẩm ướt đang chui vào lỗ tai của cậu ta.

“A!” Hồ Bất Thường giật mình một cái rồi từ trên giường rơi xuống, không thấy Khang Giai Phương Đâu, tất cả chỉ là một giấc mộng.

Hồ Bất Thường đã tỉnh dậy sau cơn sợ hãi, bước ra khỏi phòng với hai quầng thâm dưới mắt và vẻ mặt mệt mỏi. Trong phòng khách hình như có đánh nhau, bàn ghế ngổn ngang dưới đất, vũ khí mang về ngày hôm qua vẫn còn đặt trên bàn chưa thu dọn. Quần áo quần dài bị ném loạn bốn phía, phía trên còn có một chút vết máu.

Chuyện gì đã xảy ra vậy? Ngay khi Hồ Bất Thường muốn đặt câu hỏi, anh ta đã bị Điền Dũng và Khang Giai Phương một trước một sau bao vây anh ta. Bọn họ vẫn như đêm qua, tựa hồ qua đêm ở phòng khách, trên mặt mang theo nụ cười cứng ngắc.

“Điền ca.” Hồ Bất Thường nhìn hai người trước sau, “chuyện gì? vừa sáng sớm này hai người muốn làm gì đây?”

"Đừng sợ, ca ca sẽ không hại ngươi." Lúc nói chuyện, khóe miệng của Điền ca vô ý thức kéo về phía vành tai giống như sắp nứt ra, bên trong như ẩn như hiện mấy cái ống thịt, giống như tầng da bên ngoài này không thể che dấu được.

“Điền, Điền ca.” Bọn họ bị gì thế nhỉ? Hồ Bất Thường tóc gáy lạnh băng không hiểu dựng thẳng lên, lúc này, Điền Dũng bộ dáng kỳ dị, làm cho hắn không tự chủ được lui về phía sau một bước.

Điền ca chỉ lặng lẽ đứng đó quan sát mà không cố gắng ngăn cản anh ta. Lúc này, Hồ Bất Thường sực nhớ tới sau lưng còn có Khang Giai Phương. Nghĩ đến cơn ác mộng lúc sáng, Hồ Bất Thường tim đập bắt đầu tăng tốc, tuyến thượng thận dâng trào, phản ứng sinh lý khẩn cấp khiến anh lao ra khỏi vòng vây của hai người xông về phía cửa phòng.

"Tiểu Hồ, cậu chuẩn bị đi đâu đó?” Điền Dũng cùng Khang Giai Phương đuổi theo, nụ cười trên mặt giống đắp thêm một lớp mặt nạ.

Sau đó, miệng của bọn họ mở ra, tai và lỗ mũi của chúng căng ra đến mức tối đa, tiếp đó hàng chục chiếc xúc tu hình chiếc nhẫn lao về phía anh ta một cách thiếu kiên nhẫn. Những xúc tu đó vươn ra cực dài. Trên đó lộ ra những chiếc gai nhọn và nhỏ như kim, đang kéo dài về hướng của Hồ Bất Thường.

Đột nhiên trong tay trống rỗng của Hồ Bất Thường xuất hiện một cái dao nhỏ, chém lung tung một hồi về phía những xúc tua, một hồi luống cuống tay chân thật làm cho anh ta chạy ra được.

Hai người đuổi theo sát phía sau. Trên hành lang lúc này không có một người. Hồ Bất Thường hoảng sợ, nhào sang phía đối diện, đập cửa phòng Phù An An: “Mở cửa, mở cửa, giúp, giúp tôi với!”

Điền Dũng cùng Khang Giai Phương đã ra tới! Hồ Bất Thường nhìn hai người bọn họ mà run lẩy bẩy. Vòng chơi này là trải nghiệm đầu tiên của anh ta. Chẳng biết vì sao, chỉ sau một đêm, hai người bọn họ đã thay đổi, biến thành một loại quái vật rồi! Những ngón tay nắm nắm cửa đối diện của Hồ Bất Thường trắng bệch, nỗi sợ hãi mãnh liệt khiến đầu óc anh ta trống rỗng

“Điền ca, Phương tỷ, ăn ở của các ngươi đều là do tôi chi trả mà, tôi không có lỗi lầm gì với các ngươi. Cầu xin các ngươi buông tha cho tôi đi, bỏ qua cho tôi đi mà!”

Anh quỳ xuống trước mặt họ, nước mắt nước mũi trộn lẫn tèm lem trên mặt anh. Thật đáng tiếc mối quan hệ duy nhất giữa ký sinh trùng và con người chỉ là thức ăn cho bọn chúng mà thôi.

Điền Dũng và Khang Giai Phương nhìn anh ta, đôi mắt đen trắng của họ biến thành màu đen hoàn toàn, động tác của họ trở nên hơi cứng nhắc, miệng họ mở ra to hết cỡ ... Hồ Bất Thường đã hóa đá, môi run run, chỉ có thể máy móc cầu cứu. Ngay khi anh nghĩ mình sắp chết đến nơi thì cánh cửa sau lưng anh đã được mở ra.

Cô bé mềm mại, dễ thương, và đáng yêu này, giống như ngày hôm đó anh đã gặp qua trong ngõ nhỏ, đã bắn hai phát súng vào Khang Giai Phương và Điền Dũng. Hai người phía sau ngã xuống, Hồ Bất Thường lăn bò vào trong phòng. Giọng điệu mang theo cực độ sợ hãi cùng cảm kích được sống sót sau tai nạn: “ cảm ơn, cảm ơn cô!”

0.96177 sec| 2407.68 kb