Editor: Trâm rừng

“Sao vậy?” Điền Dũng hỏi.

Khang Gia Phương dùng ngón tay ngoáy ngoáy lỗ tai của cô, trừng mắt nhìn anh ta, "Không phải anh lái xe quá nhanh, người ta hơi say tàu xe sao."

Cả hai nói chuyện một lúc rồi bắt đầu tán tỉnh nhau như chốn không người. Bàn tay của Khang Giai Phương thậm chí còn vươn tới nơi được che chắn kỹ lưỡng của Điền Dũng, bỏ qua việc Hồ Bất Thường đang đứng bên cạnh anh ta.

"Tiểu Hồ, chúng tôi sẽ thu thập chỗ này, cậu đi về phòng trước đi.” Điền Dũng hướng hắn phất phất tay.

Hồ Bất Thường đã quen với việc này nên im lặng trở về phòng. Các dãy phòng khách sạn cách âm không tốt lắm. Bên ngoài, tiếng người phụ nữ trêu chọc và người đàn ông thở hổn hển có thể nghe thấy rõ ràng, sau đó một cách tự nhiên những ảnh không thể miêu tả được.

Hồ Bất Thường hít một hơi thật sâu sau đó trùm chăn kín mít. Anh ta cũng là một người đàn ông trẻ khỏe mạnh mà! Trong lúc ngủ mơ màng, anh ta đã bỏ lỡ tiếng cào cửa chói tai ở bên ngoài. Một vật nặng rơi xuống sau đó căn phòng trở lại yên tĩnh...

Phù An An hiện đang nép mình trên ghế sô pha xem tin tức đang phát sóng trên TV. Những tiết mục trên đều là ca múa nhạc, cảnh tượng hài hòa, căn bản không có bất kỳ tin tức gì đáng giá.

Hơn nữa người xuất hiện trên TV, Phù An An nhìn ai cũng giống như người đã bị ký sinh. Phù An An nhìn một lượt cuối cùng cũng mở điện thoại.

Trên diễn đàn vẫn không có bất kỳ tin tức gì về ký sinh trùng nhưng có rất nhiều thông báo tìm người mất tích: Người già, trẻ em, đàn ông, phụ nữ... đủ loại người thuộc mọi giới tính và lứa tuổi.

[A a a a a a a, dạo này nhiều người mất tích quá, đồn cảnh sát chỉ để làm cảnh thôi sao?]

[Tại sao nó không được phát sóng trong bản tin? Rất nhiều người đã mất tích, nhưng họ vẫn chiếu ra cảnh yên vui thái bình?]

[Cái đó... bạn có cảm thấy những người xung quanh bạn rất kỳ lạ không? Giống như hàng xóm của tôi, ngày nào hai nhà trên cũng cãi nhau, từ hôm qua hai nhà đã không còn cãi nhau nữa, ngày xưa mặt lúc nào cũng rắm thúi không xem ai ra gì, nhưng hôm nay lại cười với mọi người. Nhiều người xung quanh đều thích nở nụ cười giả tạo này, cũng quá kỳ lạ rồi. ]

Cùng với lúc người này đang nói những điều kỳ lạ xung quanh mình thì lúc này tiếng chuông cửa reo lên. Người bấm chuông chính là người hàng xóm mà anh ta vừa nhắc đến, tay cầm quà đứng trước cửa nhà anh...

--

Hồ Bất Thường đang ngủ say bị tiếng gõ cửa bên ngoài đánh thức. Hồ Bất Thường liếc nhìn thời gian, đã mười một giờ đêm. Mở cửa, Điền Dũng và Khang Giai Phương đều ở bên ngoài.

“Điền ca, Phương tỷ.” Hồ Bất Thường cung kính gọi hai người bọn họ: "Đã muộn như vậy, có chuyện gì sao?"

Điền Dũng trông hòa nhã hơn bình thường, "Tiểu Hồ, trước đây, anh Điền chỉ quan tâm đến hạnh phúc của chính mình mà không quan tâm đến cậu, có phải nhịn rất khổ sở không?”

Hồ Bất Thường nghe vậy, sắc mặt đại biến biểu tình có chút ngượng ngùng. Cậu ta che giấu mà mũi sờ sờ mũi, "Điền, Điền ca, ngươi muốn nói cái gì?"

Điền Dũng đẩy Khang Giai Phương đến trước mặt cậu ta "Điền ca ca coi cậu như em trai, tôi đương nhiên có chuyện tốt muốn cùng cậu chia sẻ. Cùng chơi đi, Phương tỷ của cậu cũng rất thích cậu."

“Đáng ghét quá.” Khang Giai Phương trách móc nhìn Điền Dũng, nhướng mày nhìn Hồ Bất Thường một cái đầy mê hoặc, "Hồ tiểu đệ..."

Lúc này, Hồ Bất Thường mới chợt nhận ra cả hai người đều xốc xếch, nhất là Khang Giai Phương chỉ mặc nội y.

“Tôi, tôi đây.” Hồ Bất Thường con mắt không dám nhìn lung tung, nhưng dù sao cũng nhìn đến trên thân của Khang Giai Phương. Sau một hồi đấu tranh nội tâm căng thẳng, Hồ Bất Thường đóng sầm cửa lại. Trước cửa, sắc mặt Điền Dũng và Khang Giai Phương trầm xuống, bọn họ đứng tại chỗ nhìn chằm chằm cánh cửa đang đóng chặt.

1.14684 sec| 2391.898 kb