Nghê đại phu vui mừng rốt cuộc đã hoàn thành một việc, chắp tay cùng người Nghê gia cảm tạ không ngừng, sau đó mang ba hộp mang tới trước đó đưa lên cho Tả Quý:” Đây là chút lòng thành, bày tỏ cảm tạ.”

Nghê mẫu cùng đám phụ nhân cũng mừng phát khóc, vội nhún éo thi lễ liên tục tạ ơn.

Nghê đại phu đem hai hộp trang sức và hộp sâm già đưa tới trước mặt Tả Thiếu Dương, cười lấy lòng:" Chút lòng thành, mong Tả công tử nhận cho."

Tả Thiếu Dương không nhận, tay đưa ra sau lưng tránh bị ông ta nhét vào người:" Gia phụ đã có lệnh, không dám không nghe, hết thảy do gia phụ định đoạt."

Nghê đại phu liền mang số hộp đó tới trước mặt Tả Quý.

Tả Quý đến đưa mắt nhìn một cái cũng chẳng có:” Đồ thì không thể nhận, không ai muốn lên công đường kiện cáo cả, nếu đã phải lên rồi, giúp được nên giúp thôi, chỉ là chuyện một câu nói, không cần nhiều tiền như thế, cùng lắm là chút tiền đi lại.”

Nghê đại mấy hôm nay đi tới đâu cũng ném tiếng mở đường, gặp nhiều người đưa đẩy vòi thêm, khom người nói:” Tả lang trung bỏ qua hiềm khích xưa, chịu ra công đường làm chứng, lão hủ cảm kích bất tận, đây chỉ là chút tâm ý, còn tiền đi lại lão hủ sẽ đưa tới sau.”

Tả Quý nghiêm mặt lại:” Ông hiểu lầm rồi, nhà ta nghèo nhưng không phải không có cốt khí, giúp đỡ làm chứng chỉ là chuyện nhỏ, nếu nhận hậu lễ như thế thì thành kẻ tham tài, lão phu sao ngẩng mặt lên nhìn đời được nữa.”

“ Không, tuyệt đối không có chuyện đó.” Nghê đại phu vội nói:” Ta thề, tuyệt đối không ai tiết lộ chuyện này ra ngoài, chỉ hai nhà biết mà thôi.”

“ Trên đầu ba thước có thần linh, ông trời nhìn thấy, lương tâm thấy, cả đời lão phu cũng không yên, mau thu tiền lại, ông còn mang tiền ra nói là xỉ nhục lão phu, xỉ nhục gia phong Tả gia.” Tả Quý nói cực kỳ đanh thép.

Tả Thiếu Dương vốn định nói vào, nghe thấy câu " xỉ nhục lão phu, xỉ nhục gia phong Tả gia." Thì không dám ý kiến ý cò gì nữa, y không dám nhận nhiều, nhưng mà củ nhân sâm kia thì xót, khóc không ra nước mắt.

Nghê đại phu thì luôn tuân theo nguyên tắc, ăn xôi chùa thì phải quét lá đa, món tiền này phải tặng, nếu không ông ta không yên tâm người ta hết lòng giúp mình, mà đệ đệ thì không thể có sơ xảy gì, Nghê gia đã mất quá nhiều, song không biết khuyên ra sao.

Phu thê bao năm, Nghê phu nhân nhìn một cái là hiểu suy nghĩ của trượng phu, liền đi tới nói với Lương thị:” Tả phu nhân, đây là chút tâm ý của chúng tôi, không phải nhiều nhặn gì, tấm lòng thôi, tương lai để tiểu lang trung cũng cưới được tức phụ tốt”.

Lời này trúng ngay tâm bệnh của Tả gia, nhi tử năm nay đã hơn 20 rồi, nhìn xung quanh, những thanh niên cùng tuổi đều thành gia lập thất, thậm chí có người con đã chạy nhảy nói năng bi bô rồi ...

Nghê đại phu thầm khen lão bà thông minh, biết mấu chốt ở đâu rồi, kéo Tả Thiếu Dương sang một bên:” Tả công tử, chút lễ này cậu nhận đi, lệnh tôn không làm khó cậu đâu.”

Tả Thiếu Dương vẫn thèm số nhân sâm kia, nhưng mà thái độ cha như thế, làm sao nhận nổi, thoáng cái nảy ra một ý:” Nghê đại phu, cha ta nói rồi, chỉ làm chứng mà thôi, đây là một loại nghĩa vụ, thu lễ lớn như vậy, nha môn mà biết, còn nói ta bị mua chuộc làm chứng giả, vậy khéo quá hóa vụng. Các vị yên tâm, chuyện có sao ta nói thế, quyết không trước mặt nói một đằng, sau lưng làm một nẻo.”

Tả Quý nghe vậy vuốt râu gật gù rất hài lòng. Nghê đại phu thì càng không biết phải làm sao, mặt ủ rũ, Tả Thiếu Dương rủa thầm trong lòng, ý ta là sau khi làm chứng xong các ngươi hẵng đưa, lúc đó các người đáp tạ, ai nói được gì.

Có điều Nghê gia đang rối ren, ai mà nghĩ sâu sa được như thế, trong phòng chìm vào im lặng.

Không thể thế này được, củ sâm già đang bay đi, Tả Thiếu Dương vắt óc nghĩ cách, phải làm thật khéo, trước tiên nói lời đường hoàng:" Các vị kiên trì muốn tặng lễ lớn thế này, chẳng qua là lo ta tới khi đó nói không hết lời, làm chứng không hết lòng. Điều này các vị yên tâm, nếu ta dã hứa rồi thì không nuốt lời, không nói một đằng làm một nẻo, ta biết bao nhiêu sẽ nói bấy nhiêu."

Nghê mẫu vội phụ họa:" Tiểu lang trung đã hứa, chúng tôi tất nhiên là tin, nhưng giúp một việc lớn thế này lại không nhận gì, trong lòng cũng tôi cũng hổ thẹn."

Tả Thiếu Dương lòng máy động:" Nếu các vị không tin, vậy thế này, ta giúp Nghê đại phu chuyện này, vậy cũng mời Nghê đại phu giúp ta một việc, như thế hai bên không nợ nhau, được không?"

Nghê đại phu nghe y muốn dùng ân tình đổi ân tình thì mừng lắm, cách này hay, tiết kiệm được một khoản tiền, có thể tập trung bồi thường cho Tả gia, như thế càng nắm chắc hơn. Có điều lễ vật lớn như thế không cần, chỉ đổi lại nhờ giúp một việc, e là việc này không dễ, cho nên ông ta rất cẩn thận không hứa hẹn gì:" Không biết Tả công tử cần lão phu giúp gì?"

Tả Thiếu Dương nghĩ chút kéo ông ta sang bên nói chuyện:" Ông biết quán trà Thanh Hương chứ?"

" Biết!" Nhắc tới chuyện này, Nghê đại phu đầy một bụng tức:" Tang chưởng quầy từng tới chỗ ta khám bệnh, ông ta có một khuê nữ bị điên, ngày hôm đó ta đi ngang qua quán trà họ, vừa vặn gặp phải, cô ta dùng gạch đập ta, may mà ta né nhanh, không thì chết trong tay cô ta rồi. Thời gian qua ta không rảnh, cho nên chưa tìm hắn nói chuyện."

Cái nhà này quả nhiên không hề tốt đẹp gì, nếu không phải đệ đệ ông ta gặp chuyện, có lẽ ông ta đã báo thù, bằng vào miệng Nghê Nhị không biết nói bao điều khó nghe về nàng. Mặt y âm trầm:" Ta đảm bảo với ông, Tang Tiểu Muội không bị điên."

Nghê đại phu chưa nhận ra thái độ của y, xua tay nói:" Tả công tử, Tang nha đầu điên thật, ta tận mắt thấy."

" Tang Tiểu Muội chỉ giả vờ thôi, vì cha mẹ cô ấy bán cho Chu chưởng quầy của Kim Ngọc tửu lâu làm tiểu thiếp, cô ấy không chịu, cho nên mới nghĩ ra cách này để trốn thoát khỏi cuộc hôn nhân đó. Ngày hôm đó ta cũng đứng bên đường nhìn, dù ông không né thì viên gạch cũng không đập xuống đầu ông đâu." Tả Thiếu Dương nhắc ông ta, đừng nói dối, không phải ông né được, mà là người ta cố tình đập trượt:

" À, ra thế?" Nghê đại phu chẳng biết hiểu hết ngoắt ngoéo trong đó chưa, nhưng mà vẫn nói thuận theo lời Tả Thiếu Dương:" Lão Chu chưởng quầy đó cũng phải gần sáu mươi rồi, còn đi kiếm hoàng hoa khuê nữ làm tiểu thiếp, đúng là đồ vô lương tâm ... Tả công tử muốn tả giúp việc gì?"

Mầy ngày qua quán trà Thanh Hương trừ Chúc Dược Quỹ và mấy người khách quen lâu năm thì không ai tới uống trà nữa, nguyên nhân rất đơn giản, sợ Tang Tiểu Muội nổi cơn điên đánh người.

Yên cầu của Tả Thiếu Dương rất đơn giản:" Cởi chuông cần người buộc chuông, ông là đại phu, tôi muốn ông nghẽ cách chứng minh nàng không bị điên, hơn nữa còn để mọi người đều biết. Hơn nữa người ta thực sự không điên, ông đường đường là danh y một vùng lại ăn nói như thế, tương lai chuyện cả đời người ta làm sao? Không phải hại người ta à?"

" Đúng đúng, chuyện này dễ lắm." Nghê đại phu cười ngượng, có điều lòng vững tin hơn hẳn, ít nhất Tả Thiếu Dương ra làm chứng sẽ tận lực:

0.42239 sec| 2423.859 kb