Tả Thiếu Dương nhìn hướng về phía phòng Tiểu Muội một cái, kệ Chúc Dược Quỹ kéo đi, mấy lão trà khách lắc đầu đi nốt, để lại phu thê Tang gia đang hí hửng ôm lấy số tiền.
Ra ngoài rồi, Chúc Dược Quỹ mới thở dài:” Đại lang, phải nói gì cậu đây, ta đã dạy cậu, trước tiểu nhân, sau quân tử, điều đó không chỉ áp dụng cho việc kinh doanh, cuộc sống cũng nên thế. Cậu quang minh lỗi lạc, không muốn lừa dối người ta, không muốn chiếm lợi của người ta. Tốt, đáng khen, nhưng cũng không nên cứng nhắc. Ví như chuyện hôm nay, cứ cưới Tam nha đầu về trước đã, số bạc kia về sau hẵng nói cũng được cơ mà, hoặc ... Mà thôi, chuyện tới nước này có nói cũng vô ích, đi, đi uống rượu.”
Tả Thiếu Dương chắp tay:” Đa tạ lão bá dạy bảo, hôm nay ta không có tâm trạng, xin hẹn hôm khác, cáo từ.”
Chúc Dược Quỹ nhìn theo bóng lưng có chút cô độc Tả Thiếu Dương xa dần, lại buông tiếng thở dài nữa.
Tả Thiếu Dương về nhà, chẳng kể mình đi đầu, lên gác ngồi tâm sự với Bi Vàng, trong đầu toàn là ánh mắt bi thương của Tiểu Muội trước lúc chạy đi.
Chập tối Hầu Phổ và Hồi Hương tới, mang theo cân thịt với bầu rượu, không biết là có chuyện gì vui nữa.
Hồi Hương vào bếp giúp mẹ làm cơm, tỷ phu tới, Tả Thiếu Dương cũng không thể ngồi ru rú trên gác xép được, xuống cùng cha tiếp chuyện. Tả Quý vuốt râu nói:” Sau này tới không cần mang rượu mang thịt như thế, nhà hai đứa cũng không dư dả gì.”
Hầu Phổ cười ha hả:” Nhạc trượng, rượu thịt hôm nay là do nha môn khao thưởng đấy, ai cũng có phần, không tốn tiền.”
Tả Quý ồ một tiếng:” Lại chẳng phải lễ tết, sao lại cho rượu thịt?”
Hầu Phổ nhìn quanh, áp giọng xuống:” Con nói, mọi người đừng tiết lộ ra ngoài nhé.”
Tả Thiếu Dương tới đây chưa lâu mà cũng nghe Hầu Phổ nói câu này mấy lần rồi, theo kinh nghiệm trước kia, cái gì tới tai tỷ phu mình thì sắp không còn là bí mật nữa, người sẽ nhanh tróng truyền nhau, toàn thành cũng chẳng mấy chốc mà biết. Thời xưa không có thiết bị thông tin, nhưng mà tốc độ truyền miệng cũng nhanh kinh khủng.
Hầu Phổ giọng thì thầm kịch tính:” Khúc chưởng quầy, cái lão buôn gạo đi vay nợ lãi suất cao ấy, bị bắt rồi.”
Tả Thiếu Dương thầm nhủ, quả nhiên chẳng phải chuyện gì bí mật, ngoài đường đã kháo nhau ầm lên rồi. Chỉ có Tả Quý cả ngày ngồi lì một chỗ là giật mình:” Không thể nào, Khúc chưởng quầy làm ăn lớn lắm, sao bị bắt, có nhầm không?”
“ Làm sao con nhầm được ạ.” Hầu Phổ rất hài lòng vì phản ứng của nhạc trượng, thế nên hắn mới thích sang đây:” Số rượu thịt này là từ vụ án đó mà có.”
“ Rốt cuộc là chuyện gì?”
“ Thời gian trước ở kinh thành có một đám bộ khoái tới, đều mặc thường phục, yêu cầu bộ khoái nha môn hiệp trợ bọn họ phá án, cụ thể không rõ là vụ án gì. Đêm qua động thủ mọi người mới biết là liên quan tới Khúc chưởng quầy.”
“Vì Khúc chưởng quầy nhiều cửa hiệu, hỏa kế cũng nhiều, nhân thủ không đủ, huyện lão gia lệnh cho toàn bộ dân tráng, ba ban nha dịch, cùng cả kiệu phu, canh phu cùng đám thư lại bọn con hiệp trợ, thế trận lớn như đi đánh trận vậy, suốt cả đêm phục kích vất vả mới thành công. Nhà Khúc chưởng quầy, toàn bộ cửa hiệu đều bị lục soát, bắt hơn trăm người, đại lao giam không xuể, phải nhốt vào trong kho. Đám người kinh thành cũng hào sảng, nói lần này huynh đệ nha môn hiệp trợ vất vả, nên thưởng mỗi người một cân rượu một bầu thịt, còn một xâu tiền ...”
Phần khỏi phải nói là đám bộ khoái kinh thành cũng chẳng giàu có như thế, nói chính xác là Khúc chưởng quầy “khao thưởng” mới đúng, nếu không tiền đâu ra.
Tả Quý kinh sợ hỏi:“ Vậy Khúc chưởng quầy phạm tội gì mà cần bộ khoái từ trên kinh xuống bắt?”
“ Nghe nói ông ta là tên lừa đảo, dựa vào cái mồm dẹo quẹo, tới cả kinh thành lừa gạt, ông ta vay trả lãi 5 phân, thậm chí là 7 phân. Mới đầu ông ta trả hết gốc lẫn lãi rất nhanh, cho nên nhiều người tin, thậm chí đi vay cả nơi khác cho ông ta vay. Lừa được rất nhiều người, có cả quan viên kinh thành.”
“ Thời gian đầu vay chỗ này trả chỗ kia còn được, về sau vay nhiều quá, căn bản không có tiền lấp vào nữa, chủ nợ càng lúc càng đông, ông ta trốn khỏi kinh thành, chủ nợ không tìm được tố cáo lên nha môn. Âm thầm điều tra một thời gian mới làm rõ được … biết ông ta trốn tới Hợp Châu định giở lại trò cũ, họ mai phục, đợi ông ta chuyển gạo đi có đủ chứng cứ liền bắt. Ài bắt được người ích gì, căn bản không có tiền mà trả người ta nữa. Có người thế chấp cả nhà cho ông ta vay tiền, giờ thì trắng tay, người uống thuốc độc, người nhảy sông, bán con bán cái, thảm lắm.” Hầu Phổ lắc đầu than thở:
“ Vậy còn gạo thì sao?”
“ Có một chút thôi ạ, đều để trưng ra cho người ta nhìn cho có, nhà kho trống hết. Nha môn sẽ bán hết số gạo mỳ này, cùng với cửa hiệu, trạch viện nhà ông ta chia đều trả chủ nợ, đoán chừng như muối bỏ bề mà thôi.”
Tả Thiếu Dương không khỏi nghĩ tới Tang gia, nếu như mình không gặp được Tiêu Phi Thử cũng không thể liên hệ hai chuyện với nhau mà biết trước được, lúc này Tang gia vô cùng thê thảm. Nhưng y lại phải phụ lòng Tiểu Muội, không biết lúc này nàng thế nào?
Hậu Phổ lại đem câu cửa miệng ra nói:” Nhạc trượng, chưa hết, con nói bí mật này, ngàn vạn lần đừng truyền ra ngoài.”
Tả Thiếu Dương lòng có tâm sự, cũng chán chả để ý tới cái "bí mật" của tỷ phu, chỉ có Tả Quý là mặt nghiêm trọng gật đầu:” Đương nhiên.”
“ Đám Phòng Lập và thứ sử Long Châu lại làm loạn rồi.” Hầu Phổ giọng đầy kịch tính nói:
“ Hả?” Tả Quý kinh hoàng, giọng không kìm được cao lên, ý thức được không nên, nói nhỏ:” Không phải dẹp được rồi sao?”
“ Bên ngoài nói vậy để trấn an lòng người thôi, đám phản quân này rất lợi hại, nhất là của Phùng Lập, triều đình bao vây tầng tầng lớp lớp, bọn chúng đều thoát được, đang đánh tới Thái Châu, Phượng Châu, Lương Châu, ý đồ hội quân với Phạm thứ sử ở Miên Châu, Toại Châu.”
“ Ái dà, Toại Châu ở ngay mé trái Hợp Châu chúng ta, đừng để lan tới đây.” Tả Quý bắt đầu cuống, ông ta sợ chiến tranh loạn lạc lắm rồi, vừa nhắc tới chiến loạn nghĩ ngay tới một việc:” Thế này, thế này, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, phải mua lương thực dự trữ, nhưng mà trong nhà không còn tiền nữa, làm sao đây?”
Hầu Phổ trấn an:” Nhạc trượng đừng lo, chúng ta không phải là trọng địa quân sự, bách tính vừa nghèo vừa khổ, đất đai không tốt, chẳng có sức hấp dẫn gì với phản quân đâu.”
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo