Nghê đại phu vừa đi vừa suy nghĩ miên man, tới chỗ xe ngựa thì thấy mấy người đang đứng bàn tán, hóa ra là hóa kế trong hiệu, mặt mày ai nấy sốt ruột, không hiểu có chuyện gì.
Một hỏa kế phát hiện ra Nghê đại phu, mặt mày vẫn mồ hôi đầm đìa, không biết chạy bao xa, vội chạy tới chỗ ông ta, không ngờ đường trơn, trong lúc cấp bách ngã oạch, hắn vẫn gượng gò dậy, hô lớn: “ Đại lão gia, không xong rồi, tiểu thiếu gia bệnh rất nặng, phu nhân sai tiểu nhân đi báo với lão gia.”
“ Làm sao?” Nghê đại phu như trúng một búa lớn giữa ngực, người lảo đảo:” Tình hình bây giờ thế nào?”
“ Tiểu nhân không biết, hôm nay tiểu thiếu gia uống thuốc xong không chuyển biến, tới chiều bắt đầu co giật, sùi bọt mép, tứ chi giá băng đã ... Đã hôn mê rồi.”
Còn thở là còn hi vọng, đi vào phòng thấy mẫu thân, thê tử, đệ tức, đều có mặt, không ngừng lau nước mắt, nhi tử nằm thiêm thiếp trên giường rất an lành, trông xa như ngủ bình thường vậy, tới gần mới thấy chỉ bệnh vài ngày mà má hõm vào không bầu bầu như mọi khi nữ, hơi thở nhẹ như tơ. Nghê đại phu vội ngồi xuống sờ khắp người, lạnh tới đầu gối rồi, sờ tới mạch, mạch gần như đã mất.
Nghê phu nhân nghẹn ngào hỏi:” Lão gia, Trí Nhi ra sao rồi?”
Nghê đại phu xem mạch liền chết lặng người:” Bệnh tà từ dương nhập âm, âm hàn mạch thiếu âm cực thịnh, dương khí thoát ra, là triệu chứng cực hiểm.”
Nghê gia đều hành y nên nghe vậy cũng hiểu bệnh tình nghiêm trọng, cả phòng khóc toáng lên, Nghê mẫu run run hỏi:” Con à, mau nghĩ cách đi.”
Nghê đại phu lòng đầy đau đớn tự trách, kỳ thực bệnh của nhi tử không phải khó trị, nếu là bình thường ông ta tĩnh tâm lại, bệnh sẽ không biến chứng tới mức này. Không may gặp đúng chuyện gấp của đệ đệ, xem bệnh cho nhi tử không chú tâm, nhất là không điều chỉnh thuốc kịp thời, làm bệnh diễn biến xấu.
Chuyện tới mức này, ông ta không còn chắc chưa trị được cho nhi tử nữa rồi, cho dù Tứ nghịch thang đúng bệnh, nhưng dựa vào kinh nghiệm quá khứ, bệnh tới mức này, dù đúng thuốc chăng nữa thì tỉ lệ cứu lại được cũng rất nhỏ. Chỉ hi vọng, lần này nhi tử có thể là ngoại lệ.
Kéo lê bước chân nặng nề ra sau bàn, cầm bút định kê đơn, lại bỏ xuống, tự mình ra tiền sảnh bốc thuốc, tự vào bếp, ngồi sắc thuốc.
Dược đồng nói:” Lão gia, để tiểu nhân làm.”
Nghê đại phu như không nghe thấy, như người mất hồn rồi, vì ông ta rõ phương thuốc này khó mang mạng nhi tử về, cho nên ông ta theo tiềm thức tự bốc thuốc tự sắc thuốc, tận tâm tận lực, biểu thị day dứt của mình với nhi tử.
Mọi người trong phòng nhìn cả vào ông ta, trong mắt Nghê đại phu chẳng còn thấy ai nữa rồi, ảm đạm ngồi xuống giường, tay cầm bát thuốc, tay cầm thìa khuấy đầu, sau đó múc một thìa đưa tới bên miệng, thổi nhẹ, thấy không nóng nữa, cho nhi tử uống.
Cả đám phụ nhân ở bên nối nhau gọi:” Trí Nhi, uống thuốc đi.”
“ Thuốc không đắng đâu, Trí Nhi ngoan uống đi.”
Đứa bé không có phản ứng, cứ như người chết, dù mọi người gọi thế nào cũng không ích gì.
Dược đồng nhanh trí đi lấy phễu mỏ hạc tới, vất vả hồi lâu mới từ từ đổ được nửa bát thuốc vào.
Tiếp đó là sự chờ đợi dài như vô tận, không ai cảm thấy gì nữa, cho tới khi kẻng cầm canh bên ngoài đã gõ, mọi người mới sực tỉnh, đứa bé toàn thân lạnh giá, đã không thấy ngực nhấp nhô, chỉ có để ngọn đèn gần mũi mới thấy được lửa lay động khẽ, cho biết còn chút hơi thở.
Khóc đã quá nhiều, tới giờ mọi người chỉ phát ra được những tiếng nức nở.
Nghê đại phu ngửa mặt lên trời nhưng không sao kìm được hai hàng nước mắt:” Chuẩn bị hậu sự đi ...”
Nói xong đi ra ngoài, lưng còng xuống như ông già xế bóng.
Nghê mẫu gõ quải trượng gọi:” Lúc này rồi mà ngươi còn đi đâu?”
Nghê đại phu hồn xiêu phách lạc nói:” Con đi cứu đứa con khác của mẹ.”
Nghê phu nhân nghe câu này thì xỉu ngay tại chỗ, Nghê đại phu xem mạch thấy không sao, sai nha hoàn đưa thê tử về phòng nghỉ ngơi. Thê tử Nghê Nhị thấy không phải lúc thích hợp, ngập ngừng hỏi:” Đại ca, ra sao rồi?”
“ Ta đã đi cầu thứ sử đại nhân, giờ chỉ còn trông vào tên tiểu lang trung kia nữa thôi, nếu y chịu đứng ra làm chứng, có thể xử trí nhẹ.”
“ Nhẹ ra sao?”
“ Giữ được mạng.”
Thê tử Nghê Nhị nước mắt ngắn dài, cảm kích nói:” Đại ca nhọc công rồi, Ô Mộc Nương suốt đời không quên.”
“ Đừng nói vội, người ta có chịu giúp không còn chưa chắc, nhà ta và Quý Chi đường có khúc mắc, muốn người ta giúp, lễ vật phải lớn ...”
" Vâng, vâng, muội đi chuẩn bị ..." Vừa nói tới đó thê tử Nghê Nhị sững người, trượng phu là người giỏi tiêu tiền, tích góp trong nhà vốn không nhiều, lần này xảy ra chuyện, trước đó lo lót chạy chọt đã tiêu sạch, không còn lại chút gì, đều nhờ mẹ già và nghê đại phu giúp, lấy đâu ra tiền nữa:
Nghê đại phu lạ gì, bảo thê tử mình:" Nàng đi chuẩn bị đi, sống hay chết trông đợi vào lúc này, còn một canh giờ nữa thôi, không là không kịp."
Nhi tử sắp chết rồi, trái tim của Nghê phu nhân đều đặt cả vào đó, khóc tới không thành tiếng, chẳng biết có nghe thấy trượng phu nói gì không, cứ ngồi im đó ôm nhi tử. Nghe đại phu đành nói lần nữa, nha hoàn thiếp thân bên cạnh cũng lặp lại, Nghê phu nhân mới hoàn hồn, rưng rưng nước mắt nhìn ông ta chẳng nói chẳng rằng, tựa hồ linh hồn cũng đi quá nửa.
Nghê đại phu nhìn đứa con đã chết chín phần trong lòng phu nhân, hai hàng nước mắt cũng trào ra, không nói thê tử nữa, bảo nha hoàn thiếp thân đi lấy.
Thị nữ đem hộp trang sức của Nghê phu nhân ra, nhưng bên trong chẳng còn mấy thứ đáng giá, ông nhớ ra là tặng quầ cho thứ sử đại nhân đã dùng gần hết rồi.
Nếu là người bình thường liên tiếp gặp chuyện tồi tệ như vậy thì đứng lên được đã khó, song Nghê đại phu sống qua thời loạn lạc, gian khổ dựng nghiệp, trải qua vuôn vàn khó khăn, ý chí phi thường. Ông ta hiểu lúc này mình suy sụp thì hai đằng đều hỏng, cái nhà này cũng sụp đổ nên nén đau thương đi vào kho thuốc, chọn một củ nhân sâm lâu năm hàng cực phẩm cho vào cái hộp sơn son, một ít trang sức của phu nhân, ra quầy thuốc, gom 50 lượng bạc trắng, như người không hồn, ôm hộp tỏ hộp nhỏ rời Huệ Dân Đường.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo