Sai dịch hai bên đồng thanh hô " Uy vũ .." Thủy hỏa côn đập rầm rầm xuống đất, rất khí thế, khiến người ta rợn người, trong ngoài tức thì.
Tiền huyện lệnh thong thả từ bình phong đi ra, quan uy đủ mười phần, theo sau còn có y quan châu phủ Thang bác sĩ, y quan huyện An y quan.
Thang bác sĩ được Âu Dương thứ sử phái xuống, ngồi mé trái Tiền huyện lệnh, An y quan thì không có chỗ ngồi đứng phía sau, mé phải đại đường có thư lại hình phòng chịu trách nhiệm ghi chép.
Không có tuyên bố rườm ra, Tiền huyện lệnh vào chỗ một cái là lập tứcgõ đường mộc:” Truyền nguyên cáo.”
Tùy chưởng quầy từ bên trái nguyệt đại đi tới, vén áo quỳ xuống, Tiền huyện lệnh kéo dài giọng nói:” Nguyên cáo, ngươi có oan khuất gì khai ra.”
Tùy chưởng quầy mới nghẹn ngào kể lại đầu đuôi câu chuyện, nhấn mạnh nhiều lần Nghê Nhị biết ô đầu có độc tối đa chỉ được dùng năm miếng, nhưng vẫn cố ý dùng tới tám miếng, bất kể người khác nhắc nhở, cố ý mưu hại lão mẫu, xin Huyện lão gia nghiêm trị, báo thù rửa hận.
Tiền huyện lệnh nghe xong hỏi Nghê Nhị quỳ đó từ trước:” Vừa rồi nguyên cáo nói có thật không?”
“ Oan quá đại lão gia.” Nghê Nhị kêu oan rầm trời, cúi đầu lạy, gông nặng quá ông ta không quỷ thẳng được, phải nhờ sai dịch kéo lên, lúc này mới nói tiếp:” Tiểu nhân hoàn toàn vì mục đích cứu người, mang tấm lòng lương y như từ mẫu, không hệ có ý mưu hại bệnh nhân, dùng tám miếng ô đầu là có nguyên do, mong đại lão gia minh xét.”
“ Nguyên do gì nói ra.”
“ Vâng.” Nghê Nhị theo lời đại ca dặn trước đó, bi thương nói:” Tùy gia xin nhờ tiểu nhân tới khám bệnh, phát hiện bệnh Tùy mẫu đã nguy trong sớm tối, phải dùng thuốc liều lượng mạnh mới nghịch chuyển được càn khôn. Nghe nói tiểu lang trung của Quý Chi Đường từng dùng 8 miếng ô đầu trị khỏi bệnh phong thấp lâu năm của Chúc lão chưởng quầy của Hằng Xương dược hành, nên mạo muội thử. Không ngờ Nghê mẫu chưa đợi được thuốc phát huy hiệu quả đã không chịu nổi bệnh nặng qua đời, tiểu nhân rất bi thương, nhưng không phải do tiểu nhân dùng thuốc mà ra.”
“ Nói láo.” Tùy chưởng quầy quát:” Mẫu thân ta dùng thuốc của ngươi chưa được một tuần trà đã chết, không phải do thuốc của ngươi thì là cái gì?”
Tiền huyện lệnh cực coi trọng quy củ, không hài lòng đập bàn:” Nguyên cáo, trên đại đường đừng có tùy tiện lên tiếng.”
“ Vâng thưa đại lão gia, có điều vừa rồi là lời nói nhăng nói càn chạy tội, mong lão gia đèn trời soi xét.” Tùy chưởng quầy ỷ có chỗ dựa là Âu Dương thứ sử, miệng vâng dạ vẫn cứ nói:
“ Hỗn xược, Huyện lão gia xét án cần ngươi dạy sao, còn dám tùy ý lên tiếng nữa coi chừng bị vả miệng.” Thang bác sĩ ở bên quát, nói là thế nhưng mang ý tốt nhắc ông ta không nên chọc giận Tiền huyện lệnh nữa:
Tùy chưởng quầy bấy giờ mới chịu im miệng, Tiền huyện lệnh hừ một tiếng, lại hỏi Nghê Nhị:” Ngươi nói có chứng cứ gì không?”
“ Dạ có, Tùy mẫu và Chúc lão chưởng đều là người tuổi cao, sức khỏe hư nhược ngang nhau, vậy mà tiểu lang trung dùng 8 miếng ô đầu không hề gì, lão thái thái dứt khoát không thể uống thuốc xong mà chết, nên khả năng là do bản thân bệnh quá nặng không cầm cự được nữa rồi.”
Tiền chưởng quầy lớn giọng nói:” Truyền Chúc lão chưởng quầy.”
Chúc Dược Quỹ đi lên chắp tay thi lễ, dựa theo quy định nhân chứng không cần quỳ, kể lại đầu đuôi câu chuyện. Tiền huyện lệnh gật đầu liên tục, Thang bác sĩ không hài lòng, chắp tay nói:” Huyện lệnh đại nhân, ti chức có lời muốn hỏi bị cáo và Chúc lão chưởng quầy, không biết có được không?”
Tiền chưởng quầy gật đầu:” Thang đại nhân cứ hỏi đi.”
“ Vâng.” Thang bác sĩ hỏi Nghê Nhị trước:” Ngươi trị bệnh cho Tùy mẫu là dùng thuốc tự bào chế sao?”
“ Thưa không, tiểu nhân dùng tân dược do Hằng Xương dược hành tặng miễn phí, trong đó có sáu loại thuốc bào chế kiểu mới là ô đầu, phụ phiến, thiên nam tinh, một dược, nhũ hương và địa long.”
“ Ai bào chế?”
“ Nghe nói là tiểu lang trung của Quý Chi Đường, nghe nói y dùng tân dược trị khỏi bệnh ..”
“ Đủ rồi, bản quan không hỏi cái đó.” Với Chúc Dược Quỹ, Thang bác sĩ tỏ ra tôn trọng hơn, vì Chúc Dược Quỹ không chỉ là người giàu có số một số hai trong huyện, tiếng tăm cũng rất tốt, quyên tiền làm đường sửa cầu không ít:” Lão chưởng quầy, ông bị bệnh gì, tiểu lang trung dùng phương thuốc gì?”
“ Thảo dân bị phong thấp lâu năm, kê đơn là Tiểu hoạt lạc thang giống Nghê đại phu, chỉ khác Nghê đại phu dùng năm miếng ô đầu, thảo dân đã hoa mắt chóng mặt có triệu chứng trúng độc, không dám uống nữa. Còn thuốc Tả đại lang có tám miếng ô đầu mà không hề gì còn khỏi bệnh.”
“ Dùng toàn bộ tám miếng sao?”
“ Vâng.”
“ Ông uống vào không sao cả?”
Chúc Dược Quỹ cùng Thang bác sĩ rất quen thuộc, cười ha hả, đùa:” Thang đại nhân, trông thảo dân thế này có giống bị làm sao không?”
Thang bác sĩ rất khó tin, nói với Tiền huyện lệnh:” Đại nhân, y thư bao năm chưa bao giờ ghi lại trường hợp thế này, ti chức cũng không nói họ dối trá, nhưng thực sự khó tin có thể dùng tới 8 miếng ô đầu.”
Người thường có lẽ nghe là tin ngay, nhưng người y thuật càng cao, càng hiểu biết thì càng hoài nghi, Thang bác sĩ nói:” Liệu có thể cho truyền tiểu lang trung của Quý Chi Đường không?”
“ Ừm, bản quan cũng có ý này ... Truyền tiểu lang trung của Quý Chi Đường.”
Tả Thiếu Dương vào đại đường, lúc nãy nghe mấy người kia cứ xưng hô "tiểu nhân", "tiểu nhân", làm y chỉ muốn bỏ về, thực sự không quen nổi cách xưng hô đó, may mà có Chúc Dược Quỹ làm gương, học ông ta khom lưng thi lễ:” Thảo dân Tả Thiếu Dương, bái kiến hai vị đại lão gia.”
Nói xong thấy buồn cười, cảm giác như đóng kịch.
Tiền huyện lệnh nhìn kỹ vị tiểu lang trung này, rất tuấn tú trắng trẻo, có điều hơi xanh xao, quan trọng nhất là quá trẻ, giống thư sinh hơn là y sinh:” Đầu đuôi câu chuyện thế nào kể như thật ra.”
“ Vâng.” Tả Thiếu Dương kể vắn tắt một lượt, về cơ bản không khác gì với Nghê Nhị và Chúc Dược Quỹ nói trước đó:
Thang bác sĩ hỏi:” Bản quan hỏi ngươi, ô đầu của ngươi bào chế ra sao?”
Tả Thiếu Dương tròn mắt nhìn ông ta:” Đại nhân muốn biết cách bào chế ô đầu?”
Thang bác sĩ hơi đỏ mặt:” Bản quan không phải muốn thăm dò bí mật của ngươi mà muốn tra án.”
“ Thảo dân chỉ có thể nói ô đầu của Quý Chi Đường đừng nói dùng tám miếng, mười miếng hoặc hơn cũng không gây chết người.” Tả Thiếu Dương tính cả rồi, chuyến này y đi làm chứng không phải để cứu Nghê Nhị, mà để dương danh cho Quý Chi Đường nên không nói thuốc mình bào chế mà nói Quý Chi Đường, mấy đồng tiền Nghê gia chẳng thèm nhận mà mang tiếng:
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo