Khoảnh khắc người đàn ông vừa mở miệng, không hiểu sao Lê Tiếu lại rùng mình.
\r\n\r\nCô ngấng đầu nhìn mưa phùn lất phất phía chân trời, xoa xoa cánh tay, định quay về theo đường cũ.
\r\n\r\nCô đã vô ý xông vào lãnh địa của người ta, nhất là còn trong tình huống kỳ lạ thế này, cô cũng không muốn tự chuốc lấy phiền.
\r\n\r\nCô vừa xoay người đi thì tiếng bước chân ầm ĩ vang lên sau lưng, “Anh cả! Anh Cả, anh có ở đây không?”
\r\n\r\nGiọng nói này nghe quen quen, thì ra là Thương Lục!
\r\n\r\nLê Tiếu nhíu mày, tiền không được mà lùi cũng không xong.
\r\n\r\nSâu trong khu vườn chỉ có mỗi con đường mòn, xung quanh toàn là cây cối ướŧ áŧ mọc lác đác, cơ bản không có chỗ nào trốn được.
\r\n\r\nLê Tiếu cân nhắc thiệt hơn, cuối cùng vẫn chọn đứng yên xem diễn biến.
\r\n\r\nLúc này, người đàn ông dưới đình nghỉ mát hờ hững nâng ngón tay, ra lệnh với vệ sĩ bên cạnh, “Đưa ông ta đến Ám Đường.
\r\n\r\n”
\r\n\r\n“Vâng, thưa chủ nhân.
\r\n\r\n”
\r\n\r\n“Diễn gia, đừng mà, tôi thật sự biết sai rồi, tôi sẽ không…”
\r\n\r\nBị vệ sĩ bóp hàm, tiếng van xin của gã đàn ông tắc nghẽn, rồi trong nháy mắt cả hai biến mất sau khúc quanh của định nghỉ mát.
\r\n\r\nCùng lúc đó, Thương Lục cũng sải bước tiến tới, nhìn lên thì thấy Lê Tiếu đang đứng bên lối mòn.
\r\n\r\nAnh ta híp mắt phượng, hất tóc mai trước trán, ra vẻ “Tôi biết ngay cô chưa từ bỏ mà”, cười nhạt châm chọc: “Quả nhiên là cô vẫn chưa cam lòng!”
\r\n\r\nLê Tiếu nhìn thoáng qua anh ta, hỏi một cách đầy thương tiếc: “Tôi nghe nói… bác sĩ không tự chữa bệnh được cho mình, đúng không?”
\r\n\r\nThương Lục vốn chẳng nghĩ sâu xa về hàm ý câu nói này của cô, tiếp tục vừa trào phúng vừa khinh thường hát cằm nói: “Đúng, có vấn đề gì sao?”
\r\n\r\nLê Tiếu nhìn Thương Lục thì vô cùng thương hại, nhếch môi, hôn sự này… hủy là quá đúng!
\r\n\r\n“Cậu Hai, chủ nhân bảo hai người đi qua.
\r\n\r\n”
\r\n\r\nLúc này, vệ sĩ đứng cạnh cây chuối tây kế đình nghỉ mát không xa bất ngờ lên tiếng.
\r\n\r\nThương Lục lườm Lê Tiếu, hừ lạnh rồi đi trước, miệng vẫn còn lải nhải: “Đừng tưởng đến tìm anh Cả tôi là có thể giữ được cái hôn ước từ nhỏ chó má này.
\r\n\r\nTôi nói cho cô hay, không có cửa đâu!!!”
\r\n\r\nVệ sĩ đứng kế bên cầm lá chuối tây hết nhìn Lục Thương rồi lại đánh giá Lê Tiếu, ánh mắt mang theo sự tán thưởng.
\r\n\r\nVừa nãy hẳn là cô bé này đang nói móc cậu Hai có bệnh.
\r\n\r\nNhưng mà hình như cậu Hai nhà mình cũng… không hiểu, không xong rồi!
\r\n\r\nHiển nhiên là Lê Tiếu bắt được ánh mắt của vệ sĩ nọ, cô khẽ gật đầu chào rồi đi ngang qua.
\r\n\r\nLỡ xông vào đây rồi, còn bị phát hiện thì cô cũng chẳng có lý do gì để tránh né.
\r\n\r\nCòn nếu như người trước mặt chính là anh cả của Thượng Lục thì cô đã biết anh ta là ai rồi.
\r\n\r\nNgười đàn ông bí ẩn nhất trong tất cả người dân ở Nam Dương – Bá chủ Nam Dương: Họ Thương, tên Úc, tự Thiếu Diễn.
\r\n\r\nThì ra là anh ta!
\r\n\r\n!
\r\n\r\nMái che bốn góc đình nghỉ mát đổ mưa dày đặc, như màn mưa muốn giam cầm Thương Úc vào trong.
\r\n\r\nKhí chất lạnh lẽo trên người anh cũng khiến cho không khí xung quanh dường như trở nên nặng nề.
\r\n\r\nCàng đến gần, Lê Tiếu càng ngửi được mùi máu tanh mơ hồ như có như không trong không khí.
\r\n\r\nLúc này, Thương Úc nhận lấy khăn lông mà vệ sĩ đưa cho, vừa thong thả lau sạch các ngón tay, vừa nâng mắt đánh giá Lê Tiếu đi từ trong mưa đến.
\r\n\r\nCô gái mặc một chiếc váy dài màu xanh thẫm sát nách, đầu vai và cổ áo đều bị mưa thấm ướt, ôm lấy đường cong hoàn mỹ của xương quai xanh.
\r\n\r\nNhìn dần lên, đôi mắt của cô trong veo, đen láy,long lanh sáng ngời.
\r\n\r\nCho dù vết máu tươi hòa cùng nước mưa đang loang ra trên nền gạch xanh dưới chân, cô vẫn xem như không thấy, ánh mắt không hề sợ hãi.
\r\n\r\n.
\r\n\r\n
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo