“Tiền đồ?” Sở Nhạc Nhi có chút mơ hồ nhìn Sở Dương, thần sắc cũng dần dần trở nên nghiêm túc.

Từ khi về đến nhà, Sở Dương chưa bao giờ gọi mình là 'Nhạc Nhi muội

 muội', bình thường đều gọi là 'Nhạc Nhi'. Giờ phút này, hắn xưng hô bằng bốn chữ này, khiến Sở Nhạc Nhi cảm thấy một vẻ trịnh trọng, một loại

 trang nghiêm thần thánh.

“Không sai, tiền đồ.” Sở Dương gật đầu.

Ngụy Vô Nhan đứng lên, cười nói: “Ta đi kiếm mấy món nhắm rượu.” Thân ảnh vừa nhoáng lên đã biến mất không thấy tăm hơi.

Hắn nhìn ra được, Sở Dương và muội muội của mình đang đàm luận một vấn

 đề nghiêm túc. Mà vấn đề này, Ngụy Vô Nhan cảm thấy mình không nên nghe

 thì tốt hơn.

Cho nên hắn dứt khoát lựa chọn tránh né.

Hai huynh muội đang chìm trong trầm tư cũng không để ý tới Ngụy Vô Nhan

 rời đi. Trong ánh lửa bập bùng, sắc mặt hai huynh muội đều có chút ngưng trọng.

Thần sắc Sở Nhạc Nhi có chút thê lương: “Đại ca, hiện giờ ngươi đã nghĩ tới tiện đồ của ta rồi sao?”

Sở Dương gật đầu, khẳng định: “Tiện đồ của Nhạc Nhi, phải do Nhạc Nhi tự mình làm chủ.”

Sở Nhạc Nhi mỉm cười, nói: “Chỉ là, đại ca, ta chỉ còn hai năm thời

 gian. Hơn nữa… tám loại kỳ dược mà ngươi nói, trước mắt chúng ta còn

 chưa tìm được. Bây giờ suy tính tới tiền đồ của muội muội, không phải

 quá sớm sao?”

Sở Dương khẽ bật cười.

Trong ánh lửa, Sở Dương mỉm cười nghiêm túc mà trịnh trọng, tràn đầy ý vị khiến người ta

 tin cậy, nói: “Nhạc Nhi, thuốc của ngươi, hiện tại chỉ còn thiếu một

 loại thôi.”

“Hả?” Sở Nhạc Nhi chấn kinh đứng bật dậy, nhìn Sở Dương, cả người đều có chút run rẩy: “Đại ca… cái này….”

“Thế nào? Ngươi không tin?” Sở Dương mỉm cười, lấy từ trong người ra

 một cái bọc nhỏ: “Nhạc Nhi, đây là Cửu Tuyết đằng mà tam thúc liều mạng

 lấy được.”

Sở Nhạc Nhi nhìn mà ngây người.

Sở Dương lần lượt lấy từng bọc từng bọc ra ngoài.

“Cái này, chính là Cửu Biến Ngọc linh chi.”

“Cái này, chính là Cửu Thiên Ngọc linh dịch.”

“Cái này chính là Cửu Diệp nhất chi hoa.”

“Đây là Cửu Mnh xuyên sơn giáp.”

“Đây là Cửu Tử Vô Sinh thủy.”

“Đây là…. Cửu Đại Âm Hồn sâm.”

Sở Dương xếp thành một hàng: “Nhạc Nhi, tổn cộng tám loại kỳ dược, chỗ

 này chúng ta đã có bảy loại. Cũng chỉ thiếu một loại Cửu Sắc liên.”

Thân thể mềm mại của Sở Nhạc Nhi khẽ run rẩy giống như cành liễu trong

 gió, môi thoáng trắng bệch, lảo đảo muốn muốn ngã, chỉ cảm thấy hai chân như nhũn ra, gần như không thể đứng vững được, nói không thành tiếng:

 “Đại…ca.. ngươi ngươi… làm sao lại tìm được chúng….”

Sở

 Dương cười ha hả: “Đại ca nổi tiếng là Hắc Tâm thánh thủ, cũng không

 phải để nói chơi.” Hắn nói: “Chỗ dược liệu này, sử dụng một chút thủ

 đoạn… Có lẽ không được quang minh chính đại. Nhưng… cuối cùng cũng

 lấy được. Hơn nữa, chỉ thiếu một loại.”

Hai mắt Sở Nhạc Nhi đẫm lệ mơ hồ: “Đại ca….”

Sắc mặt Sở Dương trở nên vô cùng nghiêm túc: “Nhạc Nhi, hôm nay ta mới

 nói cho ngươi biết, là muốn ngươi hiểu, tương lai của ngươi, không chỉ

 gói gọn trong hai năm này nữa. Ngươi còn có trăm năm, ngàn năm, vạn năm, chỉ cần ngươi nguyện ý, tương lai của ngươi không có hạn lượng.”

“Tương lai của ta không có hạn lượng….” Nước mắt Sở Nhạc Nhi chậm rãi chảy xuống, tim đập loạn nhịp, nói: “Thì ra… không phải ta chỉ còn

 lại hai năm nữa….”

Sở Dương nhoẻn miệng cười: “Muội muội

 ngoan, ngươi sẽ có sinh mệnh rất lâu dài, cho nên chúng ta phải chuẩn bị thật tốt, xem phải làm những thứ gì.”

Sở Nhạc Nhi mờ mịt thất thố, thân hình lay động, thiếu chút nữa thì ngã xuống.

Kinh hỉ thật lớn, trải qua một thời gian dài khát vọng, đột nhiên lại

 xuất hiện ngay trước mắt, gần trong gang tấc, khiến nàng căn bản không

 thể thừa nhận.

Trong mấy ngày nay, nàng biết tứ thúc Sở Phi Yên ngày nào cũng chạy tới Chấp Pháp Huyết Thù đường, tra hỏi tin tức. Nàng cũng thầm nghe trộm, trong số dược liệu mà Hoàng gia Hoàng công tử phải giao cho Sở Dương, có mấy loại mà mình cần.

Nhưng nàng cũng chưa từng bao giờ hi vọng xa vời điều gì, cũng không hề oán hận gì hết.

Đối với thiếu nữ đáng thương này mà nói, có thể sống nốt hai năm tuổi

 thọ cuối cùng mà không có thống khổ, đã là yêu cầu xa vời mà nàng không

 dám tưởng tượng tới rồi.

Đại ca có thể giúp mình thoát khỏi thống khổ hai năm, Sở Nhạc Nhi đã cảm động tới rơi nước mắt.

Nhưng không nghĩ tới, trong lúc bất tri bất giác, đại ca đã tìm được

 bảy trong tám loại kỳ dược, dược liều mà Sở thị gia tộc có bán toàn bộ

 gia sản đi cũng không mua nổi.

Sở Nhạc Nhi nhất thời cảm thấy mình giống như đang nằm mơ, thân thể nhẹ bẫng như không có trọng lượng.

Sở Dương thở dài một tiếng thương xót, kéo thân thể nhỏ bé của Sở Nhạc

 Nhi lại, ôm vào trong lòng, để nàng ngồi lên chân mình, tay phải nhẹ

 nhàng vỗ về mái tóc, khiến cho nàng mau chóng tỉnh táo lại.

Thật lâu sau, Sở Nhạc Nhi mới như từ trong mộng tỉnh lại, một câu cũng

 không hề nói, đột nhiên nằm trong lòng Sở Dương khóc nấc không một tiếng động, tiếng khóc từ vô thành biến thành nghẹn ngào khe khẽ, sau đó lại

 trở thành một tiếng khóc lớn, thanh âm thê lương vô cùng, có một loại

 thoải mái… vì rốt cuộc cũng được giải thoát.

Ta, ta cuối cùng cũng thoát khỏi bóng ma tử vong kia rồi.

Ta, có thể sống sót.

Sở Nhạc Nhi khóc đến gần như không thở nổi, tựa một tiểu cô nương chịu

 đựng bao nhiêu ủy khuất, rốt cuộc cũng tìm được lồng ngực ấm áp của thân nhân.

Sở Dương lặng lẽ ôm nàng, nhẹ nhàng vuốt tóc, tùy ý để Sở Nhạc Nhi khóc.

Hắn biết, Sở Nhạc Nhi trải qua một thời gian dài áp lực, thống khổ và

 tuyệt vọng, lúc này mới bạo phát hết ra, chậm rãi tiêu tán.

Thật lâu sau.

“Đại ca…Trước kia ta vẫn không nói gì, chỉ là ta rất sợ….” Sở Nhạc Nhi thú thít nói: “… Ta rất sợ chết….”

Trái tim Sở Dương khẽ cứng lại, chỉ một câu nói đó, tựa hồ cũng như bóp chặt lấy trái tim hắn.

Chết, ai không sợ chết?

Lão quái vật sống cả ngàn vạn năm còn sợ chết, huống chỉ là một tiểu cô nương sinh mệnh còn chưa bắt đầu như Sở Nhạc Nhi. Nếu như cuộc đời là

 một đóa hoa, Sở Nhạc Nhi… hiện tại chỉ vừa mới nảy mầm mà thôi.

“Ta sợ, ta sợ sẽ không được gặp các ngươi, sợ không được gặp mẫu

 thân… ta sợ.. Nghe nói thế giới kia chỉ có hắc ám, không thể nhìn thấy thứ gì, không có ánh sáng, không có gì hết… chỉ có thể lạnh lẽo một

 mình.”

Nước mắt Sở Nhạc Nhi chảy xuống, thân hình run rẩy: “Đại ca… Ta nghĩ tới sự cô độc đó, cho nên ta mới cố gắng sống sót. Ta rất sợ… rất sợ. Có nhiều lần, ta nằm mơ thấy, khiến ta bừng tỉnh mà không dám… ngủ nữa… thật sự rất đáng sợ.”

“Hiện tại, ngươi không cần sợ nữa.” Trong thanh âm Sở Dương, tràn ngập sức mạnh, khiến Sở Nhạc Nhi tràn đầy tin tưởng, tràn đầy cảm giác ỷ lại. Khiến nàng càng lúc

 càng ôm chặt cánh tay đại ca mình.

“Nhạc Nhi, ngươi có biết, ai làm chủ thế giới kia không?” Sở Dương ôn nhu hỏi.

Thân thể Sở Nhạc Nhi khẽ run lên một chút, rúc đầu vào trong lòng Sở Dương, khe khẽ nói: “Nghe nói… gọi là Diêm Vương.”

“Ừm, ngươi có biết trước khi đại ca lên Thượng Tam Thiên, biệt hiệu của đại ca là gì không?” Thanh âm Sở Dương đột nhiên tràn đầy khí phách,

 ngạo khí, cùng một loại khí thế quân lâm thiên địa, chưởng khống thiên

 hạ.

“Biệt hiệu của đại ca?” Sở Nhạc Nhi tò mò ngẩng đầu lên, nói: “Không biết nha.”

Không biết vì sao, cái khí thế cuồng ngạo bá đạo không để thiên hạ

 trong mắt của Sở Dương, trong nháy mắt đã lây nhiễm Sở Nhạc Nhi. Sợ hãi

 trong nội tâm nàng, đột nhiên biến mất vô tung vô ảnh, chỉ còn lại một

 cảm giác thoải mái, ấm áp vô cùng.

“Khi đó, bọn họ gọi đại ca là 'Sở diêm vương'.” Sở Dương cười ha hả, trong tiếng cười tràn đầy niềm tin không gì sánh được.

“Ồ… thật là uy phong.” Sở Nhạc Nhi mở to hai mắt. Trong thanh âm ôn

 nhu và kiên định của Sở Dương, Sở Nhạc Nhi không ngờ không phát hiện,

 mình đã ngừng khóc tự lúc nào.

“Ừm, cho nên, đại ca chính là Diêm Vương.” Sở Dương cười ha hả.

Sở Nhạc Nhi áp má mình vào lòng đại ca, cảm thụ lồng ngực của đại ca,

 trái tim đập mạnh mẽ và hữu lực, đột nhiên trong lòng cảm thấy an bình

 hạnh phúc. Ở trong lòng ngực này, mình không cần sợ gì hết, không cần lo lắng gì hết. Mà nó cũng vĩnh viễn mở rộng chào đón mình, vĩnh viễn

 không bao giờ lạnh lẽo.

“Ừm, đại ca chính là Diêm Vương.” Sở

 Nhạc Nhi nhỏ giọng khẳng định, tràn đầy tin cậy. Khi nói tới hai chữ

 'Diêm Vương' mà người ta sợ hãi, nàng lại cảm thấy không còn đáng sợ

 nữa.

“Cho nên ngươi phải nhớ kĩ.” Sở Dương nói từng chữ một:

 “Đại ca chính là Diêm Vương. Diêm Vương không cho ngươi chết thì vô luận thế nào, ngươi cũng không chết được.”

Thanh âm Sở Dương, vào

 giờ khắc này giống như chém đinh chặt sắt, vang vọng hữu lực. Bên trong

 giọng nói tràn ngập lực lượng khin người ta tin tưởng, tựa hồ truyền

 thẳng vào thần hồn, trực tiếp khắc vào trong ý nghĩ Sở Nhạc Nhi, hóa

 thành lạc ấn vĩnh viễn không thể phai nhạt.

Khi Sở Dương nói những lời này, đã dùng tới thần hồn chi lực thiên hạ vô song.

Sở Nhạc Nhi gật đầu: “Đại ca, ta tin.”

Giờ khắc này, nàng thật sự tin, hơn nữa toàn tâm toàn ý cho rằng, chỉ

 cần đại ca không muốn ta chết, thì ta sẽ không chết được.

Mà đại ca tuyệt đối không để cho ta chết.

Một khi đã vậy, ta còn sợ hãi gì nữa?

“Hiện tại, ngươi đã tin tưởng vào tiền đồ của mình chưa?” Sở Dương mỉm cười, day day mũi Sở Nhạc Nhi, hỏi.

“Ai nha, đại ca ngươi thật đáng ghét.” Sở Nhạc Nhi xấu hổ cười, lại rúc đầu vào trong lòng Sở Dương.

“Nói đi, lớn lên, muốn làm gì….” Sở Dương nhẹ giọng nói.

“Lớn lên sao….” Sở Nhạc Nhi nằm trong lòng Sở Dương, đôi mắt to chớp

 chớp: “Nếu như ta trưởng thành….”Môi nàng đột nhiên chu lên.

“Có một vài lựa chọn.” Sở Dương nhìn ánh lửa nhảy nhót không ngừng, lại

 ném một chút gỗ vào, tiếng nổ lách tách vang lên, mang theo một mùi thơm ngát của gỗ thông truyền tới, đống lửa càng lúc càng vượng.

“Lựa chọn thứ nhất, bình thường. Làm một nữ nhân bình thường, vui vẻ lớn lên, cái gì mà trách nhiệm gia tộc, cái gì mà thiên hạ sinh linh, đều

 không để vào mắt. Chỉ là một người bình thường, giúp chồng dạy con. Sống như vậy, tuy bình thường nhưng chân thật, sinh mệnh tuy ngắn nhưng lại

 hưởng hết thiên luân. Từ trẻ cho tới lúc già, hưởng hết phù hoa chốn

 nhân gian, sau đó liền lẳng lặng rời đi.”

Thanh âm Sở Dương trầm trọng, nói: “Đây là con đường thứ nhất.”

Thân hình Sở Nhạc Nhi khẽ thẳng lên, vuốt vuốt mai tóc, mỉm cười nói: “Vậy loại thứ hai thì sao?

Sở Nhạc Nhi nhìn khuôn mặt Sở Nhạc Nhi thật lâu rồi nói: “Loại thứ hai, chính lựa chọn con đường quyền lực, dùng hết trí tu tâm cơ của mình,

 dùng gia tộc của mình làm nền, vì gia tộc mà mưu cầu phúc lợi, từng bước chỉ huy thiên quân vạn mã, cả đời nắm đại quyền, hiệu lệnh quần hùng.”

Sở Nhạc Nhi thản nhiên cười: “Loại thứ ba?”

0.18641 sec| 2492.742 kb