“Thì ra là thế.”

Sở Dương trầm tư gật đầu, trong lòng

 thầm nhớ kỹ chuyện này. Có thể khiến Ngụy Vô Nhan chưa gặp đã kiêng kỵ

 như thế, há có thể là vớ vẩn?

Nghĩ nghĩ, lại nói: “Lão Ngụy, nơi ở của ngươi, cũng chính là nơi này?”

Ngụy Vô Nhan cười khổ: “Đúng. Sư phụ ta đã được ta an trí ở một ngọn

 núi trong đó. Mà để tránh phiền toái, ta vẫn luôn lặng lẽ qua lại. Ta

 chưa bao giờ tiếp xúc với người ở nơi này, bọn họ không biết ta lài ai,

 ta cũng không có hứng thú tìm hiểu bọn họ là ai.”

Sở Dương chậm rãi gật đầu nói: “Một khi có biến cố hoặc là nguy hiểm. ngươi chiếu cố Nhạc Nhi cho tốt, không cần lo cho ta.”

Ngụy Vô Nhan gật đầu: “Ngươi yên tâm. Nếu vị vương giả thần bí kia

 không xuất hiện, với năng lực của Ngụy Vô Nhan ta, che chở cho các ngươi vượt qua, vẫn có nắm chắc.”

Sở Dương nhíu mày nói: “Lão Ngụy, trừ thời điểm vạn bất đắc dĩ, ngươi không cần xuất thủ, để ta thử nghiệm trước.”

Ngụy Vô Nhan ngẩn ra, lập tức hiểu được, nói: “Ngươi muốn rèn luyện bản thân một chút, nơi này ngược lại lại là nơi thích hợp. Không cần cố kỵ

 gì cả, muốn giết là giết. Nơi này chính là trường lịch lãm sinh tử thiên nhiên, bởi vì trong Hắc Huyết tùng lâm này, đối thủ gì cũng có. Binh

 khí hiếm lạ, công pháp cổ quái, thậm chí còn có rất nhiều công pháp đã

 thất truyền, đều có thể đột nhiên xuất hiện ở nơi này. Hơn nữa, mỗi

 người xuất thủ đều chỉ chấp nhận kết quả sinh tử. Đối với chiến đấu lịch lãm và rèn luyện thần hồn, tác dụng cường đại không gì sánh được.”

Sở Dương gật đầu, Ngụy Vô Nhan nói, hắn hoàn toàn hiểu được. Chiến đấu

 lịch lãm, trên thực tế phải lịch lãm sinh tử mới có thể có chút tác

 dụng. Luận bàn bình thường hàng ngày, chỉ có thể nói là rèn luyện thân

 thể, không hơn.

Ngay cả sát khí cũng không cảm nhận được, còn lịch lãm cái rắm?

Về phần rèn luyện thần hồn, lại càng có đạo lý, Nơi này dù sao cũng là

 sân nhà của người ta. Chiến đấu ở nơi này, thời thời khắc khắc đều phải

 căng thần kinh lên như dây đàn, không dám có chút thả lỏng, dần dà lâu

 ngày lại khiến thần hồn ngưng tụ, sức thừa nhận của tinh thần cũng lớn

 hơn.

Từ khi Sở Dương chiếm được thần hồn của Cửu Kiếp kiếm chủ

 đời đầu tiên, tuy rằng đã hoàn toàn tiêu hóa, nhưng khoảng cách tới

 ngưng thực, hoàn toàn hóa thành của mình, cùng ý niệm thần hồn của mình

 chân chính dùng thành một thể không thể phân cách, vẫn còn một khoảng

 cách rất xa

Nếu nơi này đã có hung hiểm như vậy, vừa vặn mượn

 luôn cơ hội này để rèn luyện. Cứ như vậy, chỉ cần tu vi mình tiếp tục

 đột phá, thần hồn càng thêm ngưng tụ, thì vô luận mình tham gia Vạn Dược đại điển, hay là Thiên Đỉnh thịnh hội, đều có thêm mấy phần nắm chắc.

Ngụy Vô Nhan vẫn luôn cẩn thận quan sát vẻ mặt của hắn. Thấy hắn từ

 trầm tư biến thành kiên quyết, biết hắn đã quyết, vì thế không khuyên

 bảo nữa, chỉ nhắc nhở: “Áp lực cường đại nhất mới có thể sinh ra động

 lực cường đại nhất, cũng có thể đột phá ngoài sức tưởng tượng. Nếu như

 ngươi có thể một đường đánh ra khỏi Hắc Huyết tùng lâm, muốn đề cao mấy

 cấp tu vi, hẳn cũng không phải vấn đề gì lớn. Bất quá… ngươi phải chú

 ý, tu vi của ngươi tuy xem như không kém, nhưng nơi này cao thủ nhiều

 như mây, mạnh hơn ngươi cũng có không biết bao nhiêu người. Một khi gặp

 nguy hiểm, vạn lần không được sính cường, nếu vạn nhất ta không cứu kịp

 thì tất cả đều kết thúc.”

Sở Dương thâm trầm nhìn về phía sơn khẩu phương xa, chậm rãi gật đầu, nói: “Ta hiểu rồi.”

” Nơi này hung hiểm, đối với người bình thường mà nói, nghe tới là biến sắc. Nhưng đối với người cuồng võ đạo mà nói, lại chính là bảo địa lịch lãm. Hàng năm đều có đệ tử trẻ tuổi của các đại gia tộc tiến vào nơi

 này lịch lãm, tăng cường thực lực. Bất quá, bọn họ bình thường cũng

 không dám xâm nhập quá sâu. Thường thường chỉ đi sâu vài trăm dặm, là

 lui về đường cũ. Mà kỳ thật nơi này, cũng không chỉ là vùng đất hung

 hiểm.”

Ngụy Vô Nhan quay đầu, nhìn Sở Nhạc Nhi có chút thâm ý,

 nói: “Sở huynh đề, ngươi cũng biết Đông Nam có tam bảo. Vạn lý đào trung vô cốt ngư, thiên vụ vụ trung khai tạ hoa, hắc huyết lâm lý hắc huyết

 đằng.”

“Ngươi nói, nơi này có Hắc Huyết đằng?” Sở Dương xoay phắt người lại.

Ngụy Vô Nhan nói, không sai. Hơn nữa còn là Hắc Huyết Độc Tâm đằng,

 trên có vạn độc bám quanh, dưới có Huyền Âm Phần Cốt thủy. Bất quá, hai

 thứ này đều ở tận trung tâm Hắc Huyết tùng lâm. Hơn nữa phi thường khó

 kiếm.”

Sở Dương tự động bỏ qua hai câu cuối cùng của Ngụy Vô

 Nhan, tinh thần phấn chấn nói: “Ha ha, nơi này lại có Hắc Huyết Độc Tâm

 đằng, còn có Huyền Âm Phần Cốt thủy. Hắc Huyết tùng lâm này thật là chỗ

 tốt nha.”

Ngụy Vô Nhan tắt tiếng.

Ta nói rõ ràng rồi, ở sâu trong trung tâm Hắc Huyết tùng lâm, hơn nữa nơi đó cao thủ nhiều

 như mây, cũng chính là chỗ ở của vị vương giả Hắc Huyết tùng lâm thần bí kia. Không ngờ ngươi còn hưng phấn như vậy?

Sở Dương không thể không hưng phấn.

Hắc Huyết Độc Tâm đằng, tên tuy khủng bố, nhưng bản thân không độc,

 nhất là chất lỏng bên trong Hắc Huyết Độc Tâm đằng, lại càng là bảo bối

 vô giá. Một khi tinh luyện xong, đó chính là ngọn nguồn của vạn độc.

 Ngọn nguồn mặc dù không có độc, nhưng nếu cho Sở Nhạc Nhi ăn vào, từ nay về sau tu luyện độc công lại càng thuần buồm xuôi gió. Hơn nữa lục đại

 độc dược tôi thể, độc đan Nhân Diện chi tru phụ trợ, nội đan Độc giao

 long trung hòa, là có thể tự động diễn sinh ra vạn độc.

Độc

 công của Sở Nhạc Nhi, sau khi có thêm chất lỏng bên trong Hắc Huyết Độc

 Tâm đằng, cũng giống như có ngọn nguồn vạn độc, chẳng khác nào lập tức

 đăng đường nhập thất.

Sở Dương há có thể không cao hứng?

Huyền Âm Phần Cốt thủy, chính là vật ở cùng với Hắc Huyết ộc Tâm đằng,

 chỉ có những nơi có Huyền Âm Phần Cốt thủy, mới có Hắc Huyết Độc Tâm

 đằng sinh trưởng. Hai thứ này thiếu một thứ cũng không được. Mà Huyền Âm Phần cốt thủy, đối với nữ tử tu luyện âm hàn chi khí, lại càng có tác

 dụng đại bổ. Trong truyền thuyết, có thể thiêu đốt hoàn toàn kinh mạch

 không thích hợp tu luyện, một lần nữa gây dựng.

Cái này thì có khác gì thoát thai hoán cốt.

Hai thứ này, mỗi một thứ đối với Sở Nhạc Nhi hiện tại mà nói, đều là thiên đại phúc duyên phải thiết tha mơ ước.

Hơn nữa, hai thứ này đối với Sở Dương mà nói, cũng có tác dụng rất lớn. Cái này chính là đồ tốt để luyện Cửu Trọng đan nha.

Trong Cửu Kiếp không gian, Kỷ Mặc tuy vẫn suy yếu như trước, nhưng cũng vội vàng lộ ra khát vọng mãnh liệt: “Nhất định phải lấy được, nhất định phải lấy được.”

Kiếm linh rít gào dữ tợn, thậm chí còn nhảy

 nhót không ngừng trong Cửu Kiếp không gian. Chỉ hận không thể tiếp quản

 lấy thân thể Sở Dương, giết vào trong Hắc Huyết tùng lâm, đoạt lấy Hắc

 Huyết Độc Tâm đằng và Huyền Âm Phần cốt thủy.

“Càng nhiều càng tốt, càng nhiều càng tốt.” kiếm linh nghiến răng nghiến lợi.

Sở Dương vốn muốn đi một mạch qua Hắc Huyết tùng lâm rồi tính tiếp,

 nhưng vừa nghe nơi này có bảo bối như vậy, làm sao còn có thể nhích chân rời đi?

Đồng thời trong lòng còn có một ý định quái dị: Nghe

 Ngụy Vô Nhan nói, ở nơi này đều là kẻ thù của cửu đại gia tộc, nếu như

 có thể thu phục một ít thủ hạ ở nơi này…

Nếu như Ngụy Vô Nhan biết Sở Dương đang có ý nghĩ này, nhất định sẽ ngất xỉu ngay lập tức.

 Những kẻ ở nơi này đều là hạng cùng hung cực ác, chiếm cứ nơi này vô số

 năm, không ngờ ngươi còn muốn thu làm thủ hạ? Bọn hắn có mà ăn tươi nuốt sống ngươi đó…

“Chúng ta mau lên đường nào.” Sở Dương cười ha hả.

“Ngươi phải chú ý, phàm là bảo vật, đều sẽ không dễ dàng lấy được.”

 Ngụy Vô Nhan nhắc nhở: “Không chỉ có mãnh thú… Hơn nữa, vị vương giả

 thần bí kia thường trú ở chỗ này, làm sao biết vì cái gì? Cái này không

 thể không phòng. Bảo vật mặc dù tốt, nhưng phải biết tự lượng sức, có

 mạng mà hưởng thụ, đó mới là bảo vật. Một khi mất mạng, đó chính là bẫy

 rập.”

Sở Dương khẽ cười: “Mạng còn hay không thì chưa biết.

 Nhưng chung quy vẫn phải thử qua mới biết được. Nếu như cứ trực tiếp bỏ

 qua thì ai có thể cam tâm?”

Ngụy Vô Nhan thở dài.

Hiện tại trong lòng có chút hối hận. Biết thế đã không nói cho Sở Dương biết nơi này có Hắc Huyết Độc Tâm đằng. Hôm qua hắn nghe được Sở Dương nói

 chuyện với Sở Nhạc Nhi, nói cái gì mà độc công. Cho nên lúc này mới nhớ

 ra nơi này có thứ này. Thế là tiện miệng nói ra, không nghĩ tới Sở Dương lại to gan lớn mật như thế.

Bây giờ nhìn Hắc Huyết tùng lâm ở

 phương xa, hắc vụ mở mịt, một màu u ám tối đen, Ngụy Vô Nhan đột nhiên

 cảm thấy, đây chính là một con viễn cổ cự thú, đang há ngoác cái miệng

 dữ tợn, chờ đợi ba người bọn họ chui đầu vào, sau đó hung hăng nhai ngấu nghiến, biến thành một đống thịt nát.

Ba người nhìn Hắc Sơn

 khẩu ở phương xa, cùng thở ra một hơi thật dài, sau đó vung roi ngựa,

 hung hăng quất xuống. Lập tức, khói bụi mù mịt bốc lên phía sau.

Hắc Sơn khẩu, quả đúng là Hắc Sơn khẩu.

Núi hai bên, ngay cả đá cũng có màu đen.

Ba người cưỡi ngựa như cuồng phong vượt qua Hắc Sơn khẩu, tiến vào khu

 vực phía trước, cũng chính là loạn thế chi địa mà Ngụy Vô Nhan nói.

Đây là một vùng rừng núi rộng lớn. Hơn nữa, cây cối hai bên cũng cao

 lớn, không biết là bao nhiêu năm tuổi rồi. Nhưng bất kể là thân cây hay

 là cành lá, đu có một màu tối đen như mực.

Ngay cả đất dưới chân cũng có màu đen.

Giữa không trung, ngay cả giữa ban ngày, cũng có sương mù âm u bay

 lượn, phiêu đãng khắp tời. Một bầu không khí âm trầm khó nói nên lời cứ

 như vậy sinh ra. Theo ba người bọn họ xâm ngập vào khu vực này càng sâu, cỗ khí tức này lại càng nồng đậm.

Ẩn ước, có một loại cảm giác khủng bố, cứ như vậy mà tràn ngập.

Tựa hồ tràn đầy áp lực, tràn đầy huyết tinh. Mà ngay cả trên không

 trung, cũng giống như vĩnh viễn bị một tầng sầu vân thảm vụ bao phủ,

 không nhìn thấy mặt trời, sát khi ẩn hiện.

Ba người cũng không hề dừng lại, ra roi thúc ngựa, vọt vào trong Hắc Huyết tùng lâm.

Tiếng vó ngựa thanh thúy gấp gáp, phá tan tĩnh lặng của Hắc Huyết tùng

 lâm. Những tiếng chim kêu dáo dác vang lên, vô số chim chóc hình thù kỳ

 quái từ trên cành cây bay tán loạn, quanh quẩn trên không trung, tựa hồ

 khiển trách những kẻ xâm lấn lãnh địa của mình.

Ngay cả những

 con chim này, thân thể cũng đen xì. Ngẩng dầu nhìn lại, chỉ thấy vô số

 cặp mắt lạnh lẽo âm trầm. Ánh mắt những con chim này, không ngờ cũng

 giống như quỷ hỏa, u ám, chớp động hàn quang.

Sở Dương đột

 nhiên phát hiện một chuyện kỳ quái. Sau khi tiến vào khu vực rộng lớn

 này, cảm ứng thần niệm và khí tức tựa hồ đều mất đi tác dụng.

Giống như tiến vào một quỷ vực không thể cảm ứng, che giấu đi tất cả khí tức vật sống có thể cảm nhận được. Trừ ẩn ước cảm giác được tựa hồ bốn

 phía có những ánh mắt không có hảo ý, nhưng lại không phát giác được khí tức địch nhân.

Sở Dương trong lòng sửng sốt, ghìm ngựa dừng lại: “Nơi này rất không bình thường.”

Ngụy Vô Nhan tựa hồ nhìn thấy nghi ngờ của hắn, cười khổ nói: “Loại địa phương này chính là như vậy. Từ khi vị đại năng kia gấp Cửu Trọng Thiên lại, khu vực ngoài rìa các đại gia tộc, trên thực tế chính là các điểm

 gấp lúc trước, tựa hồ bị hạ cấm chế, cho dù chí tôn, nếu dưới ngũ phẩm, ở nơi này cũng không thể cảm ứng thần niệm và khí tức. Chỉ có chí tôn lục phẩm trở lên, mới có thể dùng thần niệm đột phá cấm chế này.”

Lục phẩm chí tôn.

Trái tim Sở Dương nhảy thót lên. Bốn chữ này khin hắn nhớ tới một chuyện cực kỳ trọng yếu.

Chuyện này khiến sắc mặt Sở Dương hoàn toàn thay đổi.

0.18531 sec| 2462.359 kb