Sở Dương có chút không biết nói gì.
Ta vừa nói đến Chu quả thì ngươi nói Chu quả không ổn, sợ khó vào được bán kết nhưng ta vừa nói đến hắc huyết Chu quả thì ngươi lại luyến tiếc….
Thực sự chưa thấy người nào như vậy.
Hàn Tiêu Nhiên cười cười nói: “Tiểu huynh đệ chớ có chê cười ta. Lão ca ca ta cả cuộc đời chấp pháp thiên hạ đều thiết diện vô tư, chưa từng ăn hối lộ của bất luận kẻ nào, nay nhìn thấy thứ thiên tài địa bảo này thật sự là hiếm có. Vừa thấy nó thuộc về huynh đệ mình thì lại tiếc nuối, ha ha a…..”.
Hàn Tiêu Nhiên có chút tự giễu nói xong, Sở Dương cũng có chút kính trọng.
Hàn Tiêu Nhiên hoặc là thiếu chút kiến thức hoặc còn có chút tâm tính thần giữ của nhưng không thể không làm cho trong lòng người ta có chút kính ý.
Cũng chỉ có chấp pháp giả chân chính như Hàn Tiêu Nhiên mới đủ tư cách làm chấp pháp giả! Đáng tiếc là người như vậy thật sự quá ít.
Nghĩ đến vết thương của Hàn Tiêu Nhiên, Sở Dương liền cảm thấy trong lòng nặng trịch. Chính hắn rõ ràng có thể trị được nhưng trước mắt Hàn Tiêu Nhiên thân là chấp pháp giả nên bản thân không thể bại lộ thân phận được.
Nếu không, lấy tính cách chí công vô tư của Hàn Tiêu Nhiên đến lúc đó sẽ đứng ở bên nào…. Cái này đúng là dùng đầu gối để nghĩ cũng có thể biết được.
Nếu trước đó dùng Cửu trọng đan chữa khỏi thương thế cho hắn, ngay sau đó lại bị hắn cái quân pháp bất vị thân….
Cái này thực sự có chút….rối rắm.
Nếu đối với người khác mà nói, loại chuyện nhận ưu đãi trước rồi không trả lại cho ân nhân tuyệt đối là hạng người vong ân phụ nghĩa, nhưng đối với Hàn Tiêu Nhiên mà nói thì lại tuyệt đối không thích hợp!
Bởi vì hắn thực sự là loại người này, loại người quân pháp bất vị thân. Tuyệt đối là làm được!
Cho nên hiện tại tâm tình Sở Dương rối rắm vạn phần.
Hàn Tiêu Nhiên ôm Tử tinh hạp trong lúc nhất thời có chút kích động, có chút lén lút nhìn chung quanh rồi mới mở ra xem.
“Bình sinh đây là lần đầu tiên ta kích động và có một loại cảm giác như ăn trộm như vậy” Hàn Tiêu Nhiên nói.
Sở Dương không biết nên khóc hay cười.
Trong Tử tinh hạp, Hắc huyết Chu quả đang lẳng lặng nằm đó, lớp vỏ trong suốt tựa như có mây mù lượn lờ xung quanh, bên trong lại có quang hoa màu đen chớp động tựa như là ánh sao lấp loé trong trời đêm, đồng thời lại mang theo tinh quang mơ hồ tựa như là có sinh mệnh đang ở dưới lớp vỏ chậm rãi lưu động.
Một làn hương thơm tỏa ngát khiến cho người ngửi thấy cảm giác tinh thần chấn động, tựa như nguyên khí trong cơ thể cũng vận hành với tốc độ nhanh hơn.
“Thật sự là thứ tốt” Hàn Tiêu Nhiên có chút say mê hít một ngụm hương khí, ánh mắt có chút phức tạp nói: “Tiểu huynh đệ, thứ tốt như vậy nếu đưa cho một cao thủ thánh cấp cửu phẩm đỉnh phong ăn vào ước chùng là có thể khiến hắn tấn chức Chí tôn, còn cho ta ăn thì lại chỉ có thể để cho ta kéo dài chút hơi tàn thêm vài năm, chẳng phải lãng phí quá sao?”.
Sở Dương cười cười nói: “Hàn lão ca sao lại nói lời này chứ. Ðã thế còn làm kiêu”.
Hàn Tiêu Nhiên cười to nói: “Tốt! Ta đây liền ăn”.
Sở Dương gật đầu cười nói: “Thế gian này có nhiều thứ tốt đẹp đều bị người ta thu thập lấy, nhưng lại tiếc nuối đến chết không dám dùng, không dám ăn, như vậy chẳng phải là lãng phí hay sao?”.
Hắn cười nói: “Ăn vào bụng người một nhà mới là không lãng phí. Thứ này ngay cả người khác ăn vào có thể băng linh hãm thiên, thoát phá hư không thì có quan hệ gì tới ta chứ? Hàn lão ca mau ăn đi, dược hiệu của thứ này mất đi rất nhanh, ngay cả tử tinh hạp cũng không ngăn được sự xói mòn dược lực. Ăn sớm một khắc thì công dụng lớn hơn một phần”.
Hàn Tiêu Nhiên liên tục gật đầu không hề do dự nữa khẽ cắn phá lớp vỏ Chu quả ra rồi nhẹ nhàng hít một cái đã cảm thấy có một cỗ chất lỏng ôn nhuyễn thuần hậu chui vào cổ họng.
Trong phút chốc ba vạn sáu ngàn lỗ chân lông cả người tựa như toàn bộ được thư giãn, ngay cả lông tóc lông mi cũng thoải mái vô cùng.
Lập tức một cỗ nhiệt lực hôi hổi mang theo cảm giác làm cho người ta uất thiếp đi từ đan điền dâng lên một đường vù vù lao lên ót.
Cuối cùng, một cỗ dược lực kỳ lạ khi đến chỗ vết thương của Hàn Tiêu Nhiên trên đầu thì đem toàn bộ miệng vết thương bị bao vây kín, trong lúc nhất thời hắn cảm thấy có chút ngứa ngáy.
Khi dược lực bao vây miệng vết thương, Hàn Tiêu Nhiên không còn cảm thấy dấu hiệu của độc thương nữa. Tuy biết rõ là còn tồn tại nhưng lúc vận công thì không dò xét được. Cả người cực kỳ thoải mái.
“Thuốc này tựa như đối với vết thương của ta rất có công hiệu, dược lực chưa hết mà tự động tìm tới chỗ thương, đem miệng vết thương bao lấy”.
Hàn Tiêu Nhiên cảm nhận một chút rồi thỏa mãn híp mắt lại nói: “Đã bao nhiêu năm, đây là lần đầu tiên lão ca ca cảm giác thoải mái như vậy”.
Sở Dương ấm áp nở nụ cười nói: “Như vậy là tốt rồi”.
Hàn Tiêu Nhiên vỗ vỗ bả vai hắn thật dài một tiếng nói: “Tiểu huynh đệ…..” rồi lắc đầu thổn thức một chút mà không nói nữa.
Tuy nhiên Sở Dương lại có thể cảm giác được giờ khắc này trong lòng Hàn Tiêu Nhiên rất kích động.
“Ði thôi” Hàn Tiêu Nhiên ấm áp nhìn hắn nói: “Chúng ta nên sớm đi đi, đông nam chúng ta lần này đây muốn nhờ tiểu huynh đệ mà được hãnh diện……”.
Sở Dương ha ha cười nói: “Sao lại vậy chứ, vài lần trước thứ hạng của đông nam cũng không được tốt?”.
“Nghe nói là từ vạn năm đến nay, đông nam dược sư còn chưa có một người nào có thể tiến vào trận chung kết” Hàn Tiêu Nhiên lắc đầu cười khổ nói.
“Thảm như vậy sao!” Sở Dương ngạc nhiên.
“Thật là thảm” Hàn Tiêu Nhiên gật đầu đồng ý.
“Như vậy lần này đây sẽ tuyệt không thảm nữa” Sở Dương mỉm cười nói.
Hàn Tiêu Nhiên cười ha ha nói: “Ðương nhiên rồi, đông nam chúng ta lần này có tiểu huynh đệ!”.
“Hàn lão ca, việc của Thạch gia thế nào rồi?” Sở Dương vừa đi vừa hỏi.
“Việc này nói ra thì dài lắm, ta vẫn giấu giếm chưa nói với ai. Về sau chúng ta chậm rãi chải vuốt vậy, tóm lại là cực kỳ phức tạp” Hàn Tiêu Nhiên cau mày nói.
Sở Dương liền không hề hỏi nữa.
Trên đường đi chỉ thấy trước mặt người càng ngày càng nhiều, các dược sư của các gia tộc đều chen chúc nhau như thủy triều từ bốn phương tám hướng kéo về. Từ các ngã tư đường dũng mãnh tiến ra nhập vào đường chính như một dòng nước lũ.
“Nhiều dược sư như vậy ư, từ nơi nào đến vậy!” Sở Dương có chút kinh ngạc hỏi: “Mấy ngày nay cũng không ra phố sao đột nhiên lại tiến ra nhiều như vậy?”.
“Cái này còn do đây chỉ là địa phưong nhỏ, còn điạ phương khác so với nơi này thì còn nhiều hơn gấp bội” Hàn Tiêu Nhiên nhìn quen rồi nên không chút ngạc nhiên nói: “Cửu trọng thiên nhiều người như vậy nên có nhiều dược sư như vậy cũng chẳng có gì lạ”.
Sở Dương tắc lưỡi. Một đám dược sư chỉnh tề đi về phía trước, nhân số tuy nhiều nhưng hầu như không có mấy ai nói chuyện với nhau. Ngẫu nhiên cũng chỉ có vài người quen biết nhau nói chuyện vài câu, còn đâu đều im lặng không nói gì.
Lưng mang theo linh dược nhưng cho dù là người thân cận nhất cũng không biết là người bên cạnh mình mang tới Vạn Dược Đại Điển loại thuốc gì.
“Người cả đời này đều muốn đứng ở đỉnh phong ngắm phong cảnh. Dù là dược sư cũng tốt, võ giả cũng thế, hay là là bần dân, thương nhân, đều muốn đứng ở đỉnh cao tại giai tầng của mình!”.
Hàn Tiêu Nhiên bùi ngùi nói: “Cho nên, Vạn Dược Đại Điển chính là cơ hội cho các dược sư. Cả đời, đây là cơ hội lớn nhất!”.
Sở Dương gật gật đầu.
Hàn Tiêu Nhiên vừa cất bước vừa nói: “Trong hai tháng này số dược sư lục tục tiến vào Thiên Cơ thành có đến một vạn ba ngàn người đã vô thanh vô tức mà chết, linh dược mang theo cũng không cánh mà bay”.
Hắn thâm ý nhìn nhìn Sở Dương thở dài nói.
“Một vạn ba ngàn người đã chết…” Sở Dương có chút không biết nói gì.
“Thiên Cơ thành phồn hoa náo nhiệt nhưng trong đó ẩn tàng không biết bao nhiêu tội ác!” Hàn Tiêu Nhiên có chút giận dữ nặng nề nói.
“Nhưng việc này điều tra không tìm được chứng cứ, tra cũng không thể tra” Sở Dương nhíu mày nói: “Lão ca cần gì phải lo lắng thế?”.
Tiêu Nhiên nói: “Có dấu vết”.
“Số dược sư trong đó tự giết lẫn nhau cũng là số ít”.
“Trong khoảng thời gian này ta quan sát Cửu đại gia tộc. Hầu như bọn họ mỗi một ngày đều có động tác, nhất là Lan gia, hành động hầu như đã không cần che giấu nữa” Hàn Tiêu Nhiên nghiến răng nói: “Cửu đại gia tộc từ vạn cổ truyền lại, nay lại có thể làm ra chuyện này chẳng phải là làm cho người ta thất vọng và đau khổ tới cực điểm sao!”.
“Lan gia…” Sở Dương hoạt kê nói.
Đột nhiên hắn lại nhớ tới trong Cửu kiếp không gian có khá nhiều linh dược cướp được từ Lan gia, trong lúc nhất thời lại có chút chột dạ…
Thì ra Lan gia ngày đó tổn thất nhiều linh dược như vậy nên mấy ngày nay tiến hành giết người cướp của để bù lại…
Thật sự là nhân tài.
Ngay lúc này phía trước đột nhiên vang lên tiếng chiêng trống vang trời. Hai người đều ngẩn ra rồi bước nhanh đến.
Chỉ thấy phía trước có mấy người mặc đồ trắng đang chặn đường đi, trong tay cầm kèn và loa đồng ra sức thổi vang. Thanh âm vang tận mây xanh.
Cùng lúc đó, trong thành Thiên Cơ từ các phương hướng đều vang lên tiếng chiêng trống vang trời.
Cạch cạch cạch… “Các vị, chúng ta là Đệ Ngũ thế gia, có một đại sự muốn tuyên bố!”.
Cạch cạch cạch…“ Các vị tạm xin dừng bước, chúng ta là Ðệ Ngũ gia tộc có đại hỷ muốn tuyên bố!”.
Cạch cạch cạch…
Hàn Tiêu Nhiên cau mày nói: “Ðệ Ngũ gia tộc này muốn làm cái gì vậy?”.
Sở Dưong nghe được hai chữ Đệ Ngũ thì trong lòng liền mẫn cảm nói: “Dù làm cái gì, chúng ta cứ lưu lại nghe một chút cũng không sao”.
Lúc này rốt cuộc tiếng chiêng trống đã dừng lại nhưng lỗ tai mọi người vẫn lùng bùng từng đợt.
“Các vị, mùng chín tháng chạp này chính là ngày sinh nhật của đại gia Đệ Ngũ Khinh Cuồng của gia tộc chúng ta! Là đại thọ sáu mươi, khắp chốn mừng vui! Để ăn mừng, Đệ Ngũ gia tộc chúng ta, Đệ Ngũ Khinh Nhu đại nhân bỏ vốn ra chúc thọ đại ca, bao hết Thủy nguyệt lâu, khuynh tình nhất túy! Đến lúc đó, dù là ai, chỉ cần đi vào Thủy nguyệt lâu đều có rượu uống!”.
Cạch cạch cạch…
“Ở Thủy nguyệt lâu, Ðệ Ngũ Khinh Nhu đại nhân cũng lập lên một cái sân khấu kịch, mùng chín tháng chạp sẽ xướng tuồng chúc mừng đại thọ sáu mươi tuổi! Đại thọ sáu mươi, lục lục đại thuận! Mùng chín tháng chạp, lập đài hát hí khúc!”.
Tiếng chiêng trống lại vang lên một hồi, mấy người này lại hô lên mấy lần rồi mới tránh đường để cho mọi người thông hành.
“Chỉ là một cái sinh nhật sáu mươi tuổi mà Đệ Ngũ gia tộc này lại làm long trọng như thế, thật là chưa thấy bao giờ!” Hàn Tiêu Nhiên khinh bỉ nói: “Ở trong các võ giả Cửu trọng thiện, sáu mươi tuổi nhiều nhất cũng chỉ được coi như trẻ bi bô tập nói học bước mà thôi, thế mà lại dám tổ chức lớn như vậy? Lúc này mà chết thì cũng coi như chết non! Đệ Ngũ gia tộc cư nhiên làm long trọng như thế, đại thọ sáu mươi nếu làm như vậy thì nếu là đại thọ sáu ngàn tuổi chẳng phải là mời tất cả hạ tam thiên đến chúc mừng hay sao? Quả thực là hào phóng quá”.
“Đệ Ngũ Khinh Nhu này cũng là kẻ nhà giàu mới nổi, tranh thủ cơ hội vỗ mông đại ca mình nhưng lại có thể làm tận lực như thế… Xem ra huynh đệ này cũng không nhất định là hòa thuận” Hàn Tiêu Nhiên phân tích nói.
Đứng một bên, Sở Dương cũng chấn động, trong mắt thần quang chớp động.
Mùng chín tháng chạp? Ðệ Ngũ Khinh Nhu?
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo