Đối với lời của Hàn Tiêu Nhiên thì Sở Dương đương nhiên là hoàn toàn không đồng ý.

Đại thọ sáu mươi làm như vậy tuyệt đối là chuyện bé xé ra to, điểm này tuyệt đối đúng như vậy nhưng trong đó có Đệ Ngũ Khinh Nhu chủ sự nên chuyện này tuyệt đối không phải bình thường.

Về phần theo Hàn Tiêu Nhiên thì Đệ Ngũ Khinh Nhu đi vuốt mông ngựa, cái này cũng là một cách suy nghĩ…

Sở Dương không đồng ý.

Hàn Tiêu Nhiên chưa nghe nói qua về Đệ Ngũ Khinh Nhu hoặc là không biết nên mới nói như vậy, cái đó có thể hiểu được nhưng nếu Sở Dương thực sự cũng nghĩ như vậy thì đúng là não hỏng rồi.

Nếu Hàn Tiêu Nhiên biết được chỗ lợi hại của Ðệ Ngũ Khinh Nhu thì chỉ sợ có đánh chết hắn, hắn cũng sẽ không nói ra những lời này.

Có một loại người dù hắn võ công cao thấp ra sao nhưng ở bất luận địa phương nào đều có thể lăn lộn được. Dù thiên địa ra sao nhưng mặc hắn rong ruổi.

Ðệ Ngũ Khinh Nhu không thể nghi ngờ chính là người như thế. Người giống như Ðệ Ngũ Khinh Nhu tuyệt đối sẽ không đi vỗ mông ngựa như vậy, thậm chí cho dù là người khác vỗ mông hắn thì hắn cũng không thích.

Sở Dương cũng là người như thế, cho nên Ðệ Ngũ Khinh Nhu hiểu rõ Sở Dương giống như Sở Dương hiểu rõ Đệ Ngũ Khinh Nhu vậy.

Một khi đã như vậy thì đây là có ý gì?

Nghe người Ðệ Ngũ gia tộc đi trên đường cái vẫn la hét ầm ĩ, Sở Dương cau chặt mày trong lòng chậm rãi suy nghĩ.

Đệ Ngũ Khinh Nhu chẳng lẽ đang truyền lại cho ta một tin tức? Nhưng truyền là tin tức gì?

Mùng chín tháng chạp, đại thọ sáu mươi tuổi. Ðệ Ngũ Khinh Cuồng, Đệ Ngũ Khinh Nhu. Lập đài hát hí khúc…… Ðệ Ngũ Khinh Nhu bỏ vốn hoàn toàn?

Sở Dương tự hỏi, trước tiên đưa ra giả thiết thứ nhất: Giả thiết đúng như mình đoán phía trước thì đám người Dạ gia chính là do Ðệ Ngũ Khinh Nhu xúi giục, đến cả Thánh tộc trưởng lão…

Trước tiên cần khẳng định chuyện này đã.

Như vậy chỉ cần Đệ Ngũ Khinh Nhu biết được mình ở đây thì hắn tất nhiên sẽ vô cùng chú ý đến mình.

Cho nên khi muốn biết thời gian cần hành động, Đệ Ngũ Khinh Nhu tất nhiên sẽ thông qua nhiều con đường khác nhau để biêt.

Một khi đã như vậy, hắn có thể đoán được ra được chính mình đang làm cái gì, cho nên Ðệ Ngũ Khinh Nhu tất nhiên sẽ toàn lực phối hợp, trợ giúp, thậm chí là còn muốn hắn sớm định ra kế hoạch trụ cột.

Bởi vì Đệ Ngũ Khinh Nhu biết hoặc là do người khác làm không được nhưng Sở Dương ta nhất định là sẽ làm được cho nên mới có một màn hôm nay.

Một màn này chính là muốn nói cho ta biết: Ta đã quy hoạch tốt lắm rồi, chỉ chờ ngươi đến hát hí khúc thôi.

Mùng chín tháng chạp, hẳn là trước ngày này mọi sự đã chuẩn bị xong, chỉ chờ người đến châm lửa mà thôi. Mà Ðệ Ngũ Khinh Nhu đã xây dựng sân khấu rồi, ngày nào đó Đệ Ngũ gia tộc bọn họ sẽ mời gánh hát đến hát hí khúc. Nói cách khác là hắn chỉ đứng nhìn mà thôi, nhìn mình hát hí khúc.

Ðại thọ sáu mươi, phía sau cũng không hẳn là cái “Lục Lục Đại thuận” kia, đây tuy là một câu hay nhưng ở trong tình huống này lại có vẻ không được tôn kính.

Như vậy là trong đó tất nhiên có hàm nghĩa khác mà phía trước lại có một cái mùng chín tháng chạp… Cái này có hàm nghĩa là: Trong Cửu đại gia tộc trước mắt đã có sáu gia tộc xác định bước vào vũng lốc xoáy này!

Chỉ cần chính mình điểm hoà thì sẽ khiến cho lục đại gia tộc đánh nhau. Ánh mắt Sở Dưong lóe lên và bước chân nhanh hơn.

Một khi đã như vậy, Đệ Ngũ Khinh Nhu ngươi muốn xem biểu diễn, ta đây sẽ diễn cho ngươi một hồi, cho ngươi xem ca ca ngươi lợi hại thế nào!

Chớ có cho là Ðệ Ngũ Khinh Nhu ngươi bày mưu nghĩ kế thì rất ngưu…

Nhớ tới bao dược trong Cửu kiếp không gian nọ, nghĩ đến Lan gia hiện tại môi lần thúc giục mình có loại con mắt mòn mỏi mà Sở Dương nhịn không được khóe miệng nhếch lên. Hỗn loạn… Cũng tốt.

“Đệ Ngũ gia tộc này hẳn là gia tộc phụ thuộc Gia Cát gia tộc…” Hàn Tiêu Nhiên không hiểu nên nói thêm một câu.

Sở Dương nhẹ nhàng đáp lời.

“Làm ra chuyện bậc này khiến cho Gia Cát gia tộc rất mất mặt” Hàn Tiêu Nhiên hôm nay tâm tình không tệ, cười nói: “Đệ Ngũ Khinh Nhu này lại có thể làm ra chuyên bậc này, nếu ta là Gia Cát Sơn Vân sẽ đập cho hắn một cái… Quả thực nhà giàu mới nổi tới cực điểm”.

Sở Dương cười khổ.

Đệ Ngũ Khinh Nhu sở đĩ dám làm như thế chính là đang truyền cho mình một tin tức: Ta đang ở trong Gia Cát gia tộc có quyền cao chức trọng! Rất có địa vị!

Bằng không, lấy tính cách ổn trọng của Ðệ Ngũ Khinh Nhu sao lại dám liều lĩnh như vậy. Từ đây xem ra, dám đánh Đệ Ngũ Khinh Nhu… thì Gia Cát Sơn Vân là vị tất có gan.

Vừa nói giỡn hai người vừa theo đám người đi tới một nơi. Đó là một cái quảng trường thật lớn, rộng ước chừng mấy ngàn trượng, rộng lớn đến cực điểm. Ðối diện quảng trường là một toà nhà cao tầng có treo một tấm biển lớn, phía trên có bốn chữ to, dưới ánh mặt trời lấp lóe kim quang: Vạn dược thịnh điển!

Sở Dương hít một hơi khí lạnh. Nơi này chính mình khi ở tam thiên đã tới, khi đó, nơi này còn là một ngọn núi! Bên cạnh, còn có một cái hồ.

Nhưng hôm nay lại không thấy sơn thủy đâu, tất ca đã biến thành một mảng hư không!

“Vạn Dược Đại Điển chính là như vậy” Hàn Tiêu Nhiên thản nhiên nói: “Mấy vị Chí tôn hợp lưc lại đem toàn bộ thủy chuyển đi, đem sơn san thành bình địa, chỉ trong nháy mắt mà thôi.”.

“Lợi hại thật!” Sở Dương táp lưỡi nói.

“Cái này không tính cái gì” Hàn Tiêu Nhiên nói: “Năm đó một trận chiến giữa Pháp Tôn đại nhân và Vũ Tuyệt Thành là cải thiên hoán nhật. Vũ Tuyệt Thành đứng giữa không trung tùy tay túm lấy một tòa đại sơn giơ lên không trung. Hai người mỗi người một tòa đại sơn đối kháng với nhau!”.

“Thật vậy sao!” Sở Dương trợn mắt há hốc miệng hỏi.

Một tay nắm lên một ngọn núi đánh nhau?

Cái này… Cái này rất bưu hãn?

“Vũ Tuyệt Thành là ai vậy?” Sở Dương nghe thấy tên này thì không khỏi tò mò hỏi.

Hàn Tiêu Nhiên ho khan hai tiếng, mặt lộ ra một tia mất tự nhiên nói: “Là một vị tiền bối cao thủ… Ngươi về sau sẽ biết”.

Sở Dương a một tiếng thì chợt nghe tiếng của Hàn Tiêu Nhiên truyền âm đến: “Vũ Tuyệt Thành chính là truyền nhân duy nhất của Thần Phong chí tôn…”.

Sở Dương trong lòng chấn động nhưng mặt thì bất động thanh sắc. Hắn biết cái tên cùng thân phận này tựa như có chút kiêng kị?

Sở Dương đánh giá kiến trúc trước mặt nói: “Phòng ốc nơi này rất khác lạ”.

“Phòng ốc này đều chuẩn bị cho các dược sư đó” Hàn Tiêu Nhiên lộ ra một bộ dáng có chút coi thường nói.

“Cái phòng này chính là do Dạ đế đại đem một ngọn núi từ bên ngoài lột đi lớp vỏ, chọn lựa lấy mấy khối đá lớn nhất rắn chắc nhất đem về, sau đó dùng chính tảng đá đó moi ra một khoảng không gian làm thang lầu, cho nên toàn bộ phòng ốc này… đúng là một tảng đá hoàn chính!”.

Sở Dương liên thanh ho khan.

Ra vẻ ca ca ta hiện tại ngay cả một tảng đá như vậy còn chưa nâng lên nổi… Vị Dạ đế này lại có thể đem một ngọn núi…lột vỏ, sau đó…chọn lựa mấy khối đá lớn và rắn chắc nhất…khiêng trở về?

“Từ ngoài thành khiêng trở về?” Sở Dương trừng mắt hỏi.

“Ðúng vậy, mà từ ngoài thành khiêng bay trở về” Hàn Tiêu Nhiên e sợ đả kích hắn chưa đủ nặng nên còn thêm một câu.

“Khiêng bay trở về?” Sở Dương vẻ mặt đen xì.

“Ngươi ngu ngốc, khiêng tảng đá lớn như vậy nếu không bay thì đi về thế nào được?” Hàn Tiêu Nhiên đương nhiên nói.

“Ngạch khụ khụ… Thì ra là bị bắt buộc phải như vậy… Như vậy là bất đắc dĩ hả?” Sở Dương nhấc tay đầu hàng.

“Đúng rồi, làm người đều bị bức mà ra vậy!” Hàn Tiêu Nhiên có một loại bộ dáng ra vẻ bùi ngùi nói: “Ngươi có thể có được hôm nay, chăng phải cũng là bị bức bách đó sao…”.

“Hàn lão ca… Ta biết ngài hôm nay cao hứng nhưng mà…thực không thích hợp ra vẻ như thế” Sở Dương thật sự nhắc nhở nói.

Hàn Tiêu Nhiên cười ha ha.

Mang theo Sở Dương đi vào, tổng chấp pháp đông nam rất có mặt mũi. Sớm đã có ngoại môn đệ tử của Gia Cát gia tộc phụ trách đi lại đưa Hàn Tiêu Nhiên đi vào, sau đó liền cáo từ rời đi.

Sở Dương thế mới biết. Phu trách bên trong Vạn Dược Đại Điển đều là người của Dược cốc. Tuy Gia Cát gia tộc là chủ trì nhưng người của Gia Cát gia tộc lại chỉ có thể phụ trách phía bên ngoài.

Trước mặt có sắp xếp hơn mười cái bàn, phía sau mỗi một cái bàn đều có hai cái bạch y nhân ngồi, phía sau đó lại là một cái thông đạo thông vào một gian phòng.

Mấy chục người này dáng vẻ đều giống nhau. Mặt quả thực so với Hàn Tiêu Nhiên còn muốn thiết diện vô tư hơn.

Nhìn thấy đông nam tổng chấp pháp tiến vào, đến trước một cái bàn, người nọ lại có thể đầu không ngẩng mắt không nhìn hỏi: “Người tới là người nào?”.

“Ðông nam chấp pháp giả Hàn Tiêu Nhiên dẫn theo đông nam chấp pháp giả dược sư đến tham gia Vạn Dược Đại Điển” Hàn Tiêu Nhiên mỉm cười nói.

“Ồ, Hàn tổng chấp pháp ư, ngài lui ra phía sau, còn cho các dược sư lại đây báo danh đi” Người nọ thản nhiên nói.

Sở Dương thật sự là phục.

Đều nói dược cốc nhân rất lớn lối, Sở Dương vẫn không rõ cái ‘Rất lớn' này là gì nhưng hiện tại rốt cuộc đã biết.

Rất cứng đầu!

Quả thực là rất ngưu!

Đối mặt với đông nam tổng chấp pháp mà lại có thể nói một câu: Ngài lui ra! Choáng

Sở Dương đi lên trước.

“Họ tên?” Người nọ thuận miệng hỏi.

“Sở Dương” Sở Dương trả lời.

“Giới tính?” Người kia hỏi nói.

Sở Dương ngây người, giới tính? Ta đứng ngay trước mặt ngươi, chẳng lẽ ngươi còn cho ta là nữ sao?

Giờ phút này, hắn nghe bàn bên cạnh cũng có câu hỏi như vậy truyền đến:

“Họ tên?”.

“Giới tính?”.

SỞ Dương vừa quay đầu lại thì thấy một đám dược sư thần sắc kỳ quái, trong đó còn có người không tự chủ được nhìn xuống đũng quần hắn một cái, tựa hồ sau khi nghe được những lời này thì đột nhiên hoài nghi với chính mình, muốn nhìn để xác nhận lại một chút…

“Khụ khụ, nam” Sở Dương xác nhận nói, nói xong liền sờ sờ mũi. Thật ra hắn cũng muốn sờ đũng quần xác nhận lại một chút nhưng chung quy vẫn biết xấu hổ.

“Khụ khụ nam?” Người nọ nhướng mày quát lớn nói: “Hỏi giới tính của ngươi, nam là nam, nữ là nữ! Cái gì tên là khụ khụ nam?”.

Sở Dương nhất thời tức giận nhưng Hàn Tiêu Nhiên vội vàng nháy mắt.

“Nam!” Sở Dương nén giận nói.

“Ừm, bao nhiêu tuổi”.

“Mười chín”.

“Mang dược gì đến? Lấy ra cho ta xem xem” Người nọ nhướng mắt trong lòng có chút khinh thị nói: “Dược sư mười chín tuổi thì có thể có được cái gì chứ? Có thể có dược cái gì tốt?

Xem ra cũng là đến cho đủ số mà thôi.

“Đây” Sở Dương lấy ra một cái tử tinh hạp đưa qua.

“Ðây là cái gì? Sao không nói?!” Người nọ trừng mắt nhìn hắn, liếc mắt một cái, sau đó mới cầm lấy cái hòm hắn vừa mở ra đột nhiên cả người sững ra, mặt mũi ửng đỏ, tiếp theo lại trắng bệch thất thanh kinh hô một tiếng: “Ta! Ta nhìn thấy cái gì đây!”.

Đám dược sư bên canh vội quay đầu nhìn sang.

Nguời này vẫn trợn trừng hai mắt nhìn vào, dùng một loại thanh âm rên rỉ nói: “Hắc huyết Chu quả! Cực phẩm! Ôi trời ạ…”.

Người này lúc trước kiêu căng, giờ phút này lại đột nhiên chuyển thành như vậy, cả kinh chợt suýt nữa thì phát điên…

0.17545 sec| 2469.273 kb