“Nha đầu ngốc.” Phong Vũ Nhu khẽ trách một câu, lập tức nghĩ tới cái gì

 nói: “Như thế…Cũng tốt, lòng có nhớ mong, hơn nữa trong lòng yêu say

 đắm không hối hận, có một chút cố chấp như vậy, đối với luyện công mà

 nói, cũng là một chuyện tốt, phần si tình này có thể chỉ dẫn ngươi, đi

 dần vào Hữu tình thiên đạo,…” “Hữu tình thiên đạo?” Ánh mắt đẹp của Ô

 Thiến Thiến sáng ngời.

“Thiên đạo hữu tình!” Phong Vũ Nhu nhìn

 nhìn Ô Thiến Thiến có chút trìu mến, nói: “Người đời thường nói, thiên

 đạo vô tình! Những lời này, không phải không có đạo lý, tang thương biến hóa, sinh lão bệnh tử, tất cả đều là tự nhiên bình thường như thế. Ngay cả hàng tỉ người ở nhân gian đồng thời gặp, Thương thiên cũng sẽ không

 mở to mắt quan tâm trông nom. Chính là hờ hững, vô tình, vận chuyển pháp tắc thiên địa, ngay cả khi lòng hiếu thảo của ngươi rung động trời đất, ngay cả khi ngươi là anh hùng cái thế, ở bên trong mắt của Thiên đạo,

 cũng chỉ là một hạt cát bụi.”

“Cho nên nói thiên đạo vô tình!

 Cách nói mặc dù có lý, nhưng người nói thiên đạo vô tình, lại có cùng

 một đặc điểm, thì là tự tư! Hắn coi chính mình quá nặng, coi nhân sinh

 quá nặng. Hắn luôn nghĩ đến: Nếu trời xanh có mắt, ta cực khổ nhiều như

 vậy, vì sao mặc kệ? Nếu trời xanh có mắt, vì sao không giết hết mọi

 người xấu? Nói cách khác, người như thế đem chính mình coi là gì: Phải

 biết rằng, một người gặp chuyện thì ngay ở trong mắt của người khác,

 cũng như là chuyện của súc vật vậy, không quan tâm chút nào, ngươi làm

 sao lại có thể có hy vọng xa vời rằng những gì chính mình trải qua được

 Thương thiên nhìn ở trong mắt, nghĩ trong lòng.

Cùng ra tay trợ giúp?”

“Thiên đạo hữu tình, hắn mong muốn cho toàn bộ sinh linh tồn tại kéo

 dài, toàn bộ thế giới thay đổi mà không phải là một người hay một vật.

 Hắn chú ý đến sự cân bằng của nhân gian…”

Phong Vũ Nhu nói: “Ngươi rõ chưa?”

Ô Thiến Thiến lắc đầu có chút ngơ ngẩn: “Đệ tử ngu dốt, đối với lời của

 sư phụ con chỉ hiểu được một nửa trong đó.” “Hiểu được một nửa là tốt

 nhất.” Phong Vũ Nhu nói: “Vậy ngươi hiểu được cái gì?”

Ô Thiến Thiến nói: “Đệ tử hiểu được, Thương thiên cùng đệ tử giống nhau, có tình cảm có vướng bận.”

“!” Phong Vũ Nhu có chút hoảng sợ.

Những lời này của Ô Thiến Thiến nghe có chút ngây thơ, tựa như là thuận miệng nói ra, nhưng Phong Vũ Nhu nghe thấy, lại giống như được Thể hồ

 quán đính.

Chính là một câu nói kia của Ô Thiến Thiến, tựa như

 thắp sáng ở trước mặt nàng một đường nối thẳng trời đất, vì nàng vốn

 tưởng rằng đã chạy tớiđiểm cuối của con đường võ đạo, lại xuất hiện ánh

 sáng ở nơi xa.

Tuy rằng xa không thể chạm, nhưng rõ ràng tồn tại!

Thương thiên giống như ta!

Thương thiên giống như ta!

Ta tức là thiên!

Thiên tức là ta!

Trong lòng Phong Vũ Nhu chấn động, đè nén lòng kinh hãi của mình, hít

 một hơi, nói: “Ngươi, tốt lắm! Ngươi phải nhớ kỹ chuyện mà hôm nay ngươi nói.”

Ô Thiến Thiến có vẻ mờ mịt không rõ chuyện gì xảy ra, Vũ

 Nhu tiếp tục bước đi tới trước, thản nhiên nói: “Thiến Thiến, nếu có một ngày, ngươi tới trình độ cao thâm rồi, lại phát hiện năm tháng vô tình, người ở trong lòng ngươi, đã biến thành một lão già, hoặc là đã biến

 thành một ngôi mộ cỏ mọc xanh… Ngươi sẽ như thế nào?” Trên mặt Ô Thiến Thiến lộ ra một vẻ tin tưởng, tràn đầy tin cậy nói: “Sẽ không, sư phụ,

 hắn chỉ biết đi xa hơn so với ta, đi được rất cao! Tuyệt đối sẽ không bị ta kéo xuống. Ta chỉ có thể cố gắng trăm vạn lần, mới có thể miễn cưỡng làm cho mình không cách quá xa hắn, nhìn không thấy bóng dáng của hắn.

 Không cho khoảng cách giữa hai bên ngày càng xa hơn.”

Phong Vũ

 Nhu nhẹ nhàng cười, từ chối cho ý kiến nói: “Ngươi đối với hắn tin

 tưởng, nhưng thật ra vô cùng lớn.” Ô Thiến Thiến mỉm cười đồng ý: “Hắn

 không thể làm cho người khác không tin tưởng hắn!” Phong Vũ Nhu nở nụ

 cười.

Nàng nghĩ rằng, đệ tử có mình cùng Nguyệt Linh Tuyết hợp

 lực dốc lòng dạy dỗ, cũng có vô số thiên tài địa bảo giúp đỡ, dạy dỗ

 được đệ tử, tuyệt đối sẽ không thua kém bất cứ kẻ nào!

Hoặc là

 toàn bộ Cửu Trọng Thiên, chỉ có tên đệ tử của hai lão quái vật tự tâng

 bốc kia có thể so sánh được, chẳng qua xét thấy thiên phú kinh thiên của Ô Thiến Thiến, đệ tử của hai lão quái vật kia chắc cũng sẽ không mạnh

 hơn bao nhiêu…

Ở trong mấy tháng ngắn ngủn, Nguyệt Linh Tuyết đã dùng bí pháp đem tu vi cùng tinh thần thần hồn của Ô Thiến Thiến,

 tăng từ Võ Tôn cửu phẩmđỉnh lên tới quân cấp thất phẩm!

Đây là

 một kết quả làm cho bất cứ kẻ nào đều nghẹn họng nhìn trân trối không

 thể tin được! Tăng lên như vậy, chỉ có thể nói là nghịch thiên!

Hơn nữa, lúc này đây hai vợ chồng đến đông nam, đúng là đến tìm kiếm

 một thứ linh dược, nếu vị linh dược này tới tay, hai người hợp lực, có

 thể làm cho tu vi của Ô Thiến Thiến trong thời gian ngắn nhất, tăng lên

 tới thánh cấp!

Chỉ cần thêm chút lịch lãm, là có thể một mình hành tẩu giang hồ.

Người trong lòng của Ô Thiến Thiến, không có danh sư dạy dỗ, cũng không có thế lực cường đại, vậy thì càng không có thiên tài địa bảo! Lại có

 thểđem Ô Thiến Thiến quăng lại thật xa phía sau?

Những lời này, Phong Vũ Nhu chỉ cho rằng là chê cười.

Nhưng nàng tuyệt đối sẽ không nghĩ tới, những lời Ô Thiến Thiến nói, chính những lời nói thật!

Hai thầy trò đi ra Hắc Tùng Lâm, theo thẳng trên lưng núi, nhìn trời

 mênh mông dưới ánh trăng trên núi, trong lòng Phong Vũ Nhu yên lặng nói: “Cửu Kiếp kiếm chủ còn không có xuất hiện, Cửu đại gia tộc, làm sao có

 thể loạn trước?”

Đột nhiên nghe thấy Ô Thiến Thiến hỏi: “Sư

 phụ, ở trên đời này, cảnh giới cao nhất là cảnh giới gì?” Phong Vũ Nhu

 ngẩn ra: “Cảnh giới cao nhất?”

Ô Thiến Thiến nói: “Vâng.

Phong Vũ Nhu nói: “Không có cảnh giới cao nhất.”

Ô Thiến Thiến nói: “Năm đó, đệ tử từng nghe người ta nói nói, Chí tôn,

 chưa hẳn đã là vô địch, phía trên chí tôn, chỉ có trời mới biết còn có

 bao nhiêu cảnh giới không biết…”

Lần này Phong Vũ Nhu mới là

 thật sự kinh sợ, vừa quay đầu, nhìn Ô Thiến Thiến, thanh âm nghiêm túc:

 Là ai nói những lời này?!” Cùng thời điểm đó Sở Dương cùng đám người

 Ngụy Vô Nhan, đã đến Bạch Sa Độ.

Mọi người đã đợi mỏi con mắt từ lâu.

Nhìn thấy Sở Dương đã đến, đều vô cùng vui mừng.

Mọi người đối với việc Sở Dương có thể lừa gạt được Dạ Võng Nhiên, đều

 cảm thấy không thể tưởng tượng được. Cảm thấy trên người vị tiểu lão

 đệnày quả thực là tràn ngập thần bí.

Nhưng tất cả mọi người đều không hỏi bất cứ đều gì.

Vạn Nhân Kiệt có chút hưng phấn, nói: “Chuyện này đúng là náo nhiệt, đêm qua chúng ta vọt vào Dạ gia…”

“Ngừng!” Sở Dương giơ tay cắt đứt lời hắn: “Không cần nói chuyện này,

 bất cứ lúc nào, bất cứ ở đâu, đối với bất cứ kẻ nào, cũng không được

 nói. Chuyện này chúng ta cũng không biết bất cứ điều gì?” Vạn Nhân Kiệt

 lập tức tỉnh ngộ, nói: “Đúng, đúng thế, mọi việc cẩn thận vẫn hơn.” Ngụy Vô Nhan cười lạnh ở một bên, nhìn ba huynh đệ Vạn Nhân Kiệt, nói một

 cách hèn mọn: “Thành sự không có…” Liền ở…

Bao Bất Hoàn tức giận nói: “Có phải ngươi muốn nói chúng ta bại sự có thừa hay không?”

Ngụy Vô Nhan cười hắc hắc quay đầu đi.

Vạn Nhân Kiệt Thành Độc Ảnh cùng Bao Bất Hoàn trợn mắt nhìn Ngụy Vô Nhan.

Mùi thuốc súng mười phần.

Sở Dương đau đầu vô cùng.

Trải qua một trận chiến đêm qua, thần hồn của Kiếm Linh bị hao tổn nghiêm trọng, nhất định phải tĩnh dưỡng một thời gian ngắn.

Sở Dương có thần hồn lực lớn như vậy nhưng lưu lại chẳng để làm gì, liền làm cho Kiếm Linh dùng khôi phục thần hồn.

Hiện giờ đến nơi này có thể nói là đã cách xa nguy hiểm, nhưng đối mặt bốn người như vậy, Sở Dương lại vô kế khả thi.

Bốn người này tựa như là đối đầu trời sinh, ở cùng một chỗ không hơn

 một phút, là có thể cải vả, nếu mình không ở trước mặt, có thể ra tay

 đánh nhau.

Đây cũng không phải là kế lâu dài.

Đi vài ngày dọc theo Bạch Sa Độ, loại tình huống này càng ngày càng kịch liệt.

Sở Dương cũng càng ngày càng chau mày.

Trong mấy ngày nay Sở Dương rốt cục phát hiện ra: Ngụy Vô Nhan thật ra

 cũng không có gì, vị đệ nhất Huyết thù luôn luôn ít xuất hiện.

Nhưng, ba huynh đệ Vạn Nhân Kiệt cùng Thành Độc Ảnh Bao Bất Hoàn đều là

 dân liều mạng coi trời bằng vung, to gan lớn mật, làm việc gì cũng không kiêng nể.

Chỉ tại buổi chiều ngày đầu tiên, gặp được một đội

 Tiểu mã đội, bất chấp tất cả liền xông tới, đem mấy thớt ngựa cướp trở

 về, mọi người mỗi người một con, rõ ràng còn dư lại hai thất.

Sở Dương không kịp ngăn cản thì việc này đã kết thúc rồi.

Vài tên nam giới bị đánh xuống ngựa dập đầu như bằm tỏi cầu xin tha

 thứ, sau đó tè ra quần chạy đi, ngày thứ hai, một đoàn ngựa thồ hộ tống

 một chiếc xe ngựa nào đó mà đến, chính là một tổ chức Huyết thù nhận

 treo giải thưởng, hộ tống nhân viên đi đường. Vạn Nhân Kiệt nhìn thấy Sở Nhạc Nhi cưỡi ngựa mệt chết đi được thì có chút đau lòng, hiện giờ vừa

 thấy xe ngựa, lập tức giục ngựa phóng tới, đứng ở giữa đường, hét lớn

 một tiếng:” Vừa thấy Âm Dương Kiều, một kiếm Âm Dương Kiều…”

Chiêu bài còn chưa nói hết thì một đội Huyết thù này đã tè ra quần, nhảy từ trên lưng ngựa xuống, quỳ xuống cầu xin tha thứ.

Âm Dương Kiều ta cái móa! Đây chính là một vị Diêm vương sống, sau đó

 nghe được Vạn Nhân Kiệt muốn một chiếc xe ngựa, lại lực thân đem người

 trong xe ngựa đuổi xuống, đem xe ngựa cẩn thận quét dọn một lần, thay

 chăn đệm mới, rồi mới cung kính đem xe ngựa lại đây.

Vạn Nhân

 Kiệt không thấy có cái gì không ổn, phất phất tay cho bọn họ cút đi, sau đó rất yêu thương đem Sở Nhạc Nhi đưa vào trong xe ngựa…

Đối với hành động cướp bóc này, Sở Dương cùng Ngụy Vô Nhan không thể nói gì được.

Nhưng ba người Vạn Nhân Kiệt đã sớm quen với việc này, đã tập mãi thành thói quen, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Cái này đã là gì? Cướp của bọn hắn mà không giết người thì chính là cho bọn hắn thể diện… Nếu đổi

 cái vị trí, chúng ta ở phía yếu hơn, chỉ sợ đã bị chém như chém rau

 rồi…”

Thành Độc Ảnh lực gật đầu đồng ý: “Thế giới này, vốn là cá lớn nuốt cá bé”

Bao Bất Hoàn hùa theo mạnh mẽ: “Tứ đệ, Đại sư huynh cùng Nhị sư huynh nói đúng…” Ngụy Vô Nhan trợn trắng mắt không nói gì.

Sở Dương thấy không hợp, đành phải chui vào trong xe ngựa làm bạn Sở Nhạc Nhi, đi đến lúc này đã không thể cứu vãn được.

Đám người Vạn Nhân Kiệt đi một chặng đường, cướp bóc một chặng đường.

 Khi tới bến tàu Bạch Sa Độ, đội ngũ đã mở rộng đến đến khoảng mười chiếc xe ngựa, trên dưới một trăm con tuấn mã…

Di chuyển một cách rầm rộ.

Nhìn thấy rầm rộ như thế, Sở Dương không thể không thừa nhận: Cái nghê

 cướp bóc, mặc dù có nhất định phiêu lưu, nhưng chỉ cần thực lực mạnh mẽ, đây mới là cách làm giàu nhanh nhất, nhìn đoàn xe ngựa rầm rộ này, đây

 chỉ là thành quả trong thời gian ba ngày ngắn, đã là lượng tài phú mà

 người bình thường tích góp cả đời cũng không có được…

Bạch Sa Độ, bến tàu.

Cuối cùng cũng đến nơi có người ở.

Đối diện chính là địa bàn của Hoàng gia, bên này lại là lãnh địa của

 Tiêu gia. Đò đang đưa người qua sông, trên bờ còn có mấy chục người

 đangđợi…

Đối với tình huống như thế, Vạn Nhân Kiệt lại giống

 như thi nhân, cảm khái một câu: “Bên kia máu lửa tận trời, bên này ca

 múa mừng cảnh thái bình… Thật sự là thế sự nếu như quân cờ.”

Những lời này làm cho Ngụy Vô Nhan cười lăn lóc ngay tại chỗ.

Nơi này cũng chỉ có mấy cái thuyền, vài người mà thôi: đã không có khèn sáo hay trống đàn, cũng không tiếng ca nhảy múa, tại sao lại là ca múa

 mừng cảnh thái bình? Mà… Cho dù là ca múa mừng cảnh thái bình, nhưng

 thế sự như quân cờ thì dùng ở trong này làm gì?!.

0.18730 sec| 2472.75 kb