Điều đó có nghĩa là ông đồng ý.

Phó Hòa Ngọc cảm thấy vô cùng hạnh phúc, anh ta lặng lẽ đi bộ mỗi ngày tại nơi mà mình đã chạm mặt cô gái cùng anh trai cô. Anh ta đi mãi, vòng này qua vòng khác, dù đã hơn mười ngày trôi qua mà vẫn chưa thấy lại được cặp anh em ấy, chẳng bắt gặp lại ai khác, những kẻ dám bén mảng vào sân nhà họ, và cuối cùng vẫn không tìm được người thứ ba. Tuy nhiên, Phó Hòa Ngọc rất kiên trì, vào ngày thứ hai mươi, anh ta bước ra khỏi nhà một đoạn, cuối cùng cũng trông thấy hai anh em nhà họ.

Thế mà họ lại sinh sống ngay bên cạnh nhà anh tai

Phó Hòa Ngọc vô cùng phấn khởi, kích động đến nỗi anh ta đứng dậy từ xe lăn, nhưng vì thiếu máu, không bao lâu sau anh ta lại phải ngôi xuống.

Lân này, Phó Hòa Ngọc đã can đảm bắt chuyện với cậu thanh niên, trong khi anh ta đang choáng váng do thiếu máu, cậu thanh niên đã vẫy tay để cô bé đi vào nhà trước.

Phó Hòa Ngọc đã hỏi được tên của thanh niên, anh ta rất đúng mực mà không hỏi tên của cô em gái, nhưng anh ta đã bình tính xác nhận được rằng họ thực sự là hai anh em. Thanh niên họ Sở, do đó cô bé mà anh ta dẫn theo cũng có thể mang họ Sở.

Anh ta đã biết được họ của cô bé.

Phó Hòa Ngọc và thanh niên thường xuyên giao lưu, trở nên ngày càng thân mật. Anh ta luôn chờ đợi một dịp, chờ một cơ hội vô tình nhắc đến em gái của thanh niên nhưng không khiến anh ta phải chờ đợi lâu, bởi vì cô bé đã tự mình chủ động tiến đến trước mặt anh ta.

Nếu ngày được gặp cô bé là ngày tuyệt vời nhất thì ngày mà cô bé tươi cười tiến đến nói chuyện với anh ta chắc chắn là ngày hạnh phúc nhất cuộc đời anh ta. Cho đến mười mấy năm sau, Phó Hòa Ngọc vẫn không tìm được từ ngữ nào phù hợp để diễn tả cảm xúc lúc đó.

Cô bé mặc một chiếc áo quá khổ, rõ ràng là của anh trai, nhét tay vào túi, đi lại. Sau gần một tháng không gặp, mái tóc ngắn của cô đã dài ra thêm một chút, đủ để che gân tới hàng lông mày. Anh ta ngồi dưới tán cây, vì quá phấn khích mà não bộ mất đi khả năng sử dụng ngôn từ, chỉ có thể ngẩn ngơ nhìn cô gái đang cười đến mức để lộ bốn chiếc răng.

"Ồ, anh đang ở đây à?" Cô gái điêu luyện hất mặt lên: "Có phải anh đang đợi tôi không?" Phó Hòa Ngọc gật đầu... Quan sát xem cô muốn làm gì.

Sao anh không nói gì? Không nhận ra tôi sao?" Cô gái cố ý giải thích: "Tôi là Sở Phong đây, anh là bạn tốt của tôi đúng không?”

Phó Hòa Ngọc lập tức hiểu ra cô muốn làm gì, hóa ra cô mặc áo của Sở Phong, cố tình đến nói chuyện với anh ta là bởi vì cô đang giả vờ làm anh trai mình sao?

Anh ta quan sát bộ trang phục của cô một cách khách quan, cô và Sở Phong giống nhau đến năm sáu phân nhưng vì tóc ngắn nên trông càng giống hơn, nhìn thoáng qua rất dễ bị nhâm lẫn. Nếu không phải vì thân hình của cô quá nhỏ bé thì có lẽ Phó Hòa Ngọc thực sự đã nhầm.

Tiếc là so với Sở Phong, cô chỉ giống như một đứa trẻ.

Dù bản thân đang ngồi trên xe lăn nhưng Phó Hòa Ngọc cũng có chút hiểu biết vê chiêu cao của mình, ước chừng cũng cao hơn cô bé một cái đầu.

Anh ta không vạch trân lớp ngụy trang vụng về của cô bé, thay vào đó là mỉm cười nhẹ nhàng, hợp tác nói: "Cậu đến rồi."

Ánh mắt cô bé rõ ràng sáng ngời lên, tin vào lời anh ta, nói một cách vui vẻ: "Tôi đây tôi đây, là tôi đây."

Phó Hòa Ngọc khép cuốn sách trong tay lại, bắt đâu dẫn dắt theo lời của cô: "Chẳng phải cậu bảo hôm nay sẽ giới thiệu em gái mình cho tôi làm quen sao?" Cô gái sửng sốt, lập tức nói: "À, à... Anh nói em gái tôi à? Con bé, con bé rất ngoan, con bé là cô em gái tốt nhất thế giới, vừa nghe lời, lại vừa đáng yêu..

5.49585 sec| 2395.609 kb