Sở Huân gật đầu: "Được, để tôi lái xe. "Cậu á?" Sở Dung ngạc nhiên hỏi: "Tiểu Ngư, con đang nói đến chú Sở Huân phải không?” Phó Dư kéo tay Phó Niên, giới thiệu Sở Huân với anh: "Anh ơi, đây là em trai của mẹ, là cậu đấy. Sở Dung ngạc nhiên: "Từ bao giờ thế?" Cô không hề biết chuyện này. Phó Niên gật đầu: '"À, vậy à? Vậy thì chúng ta có thể đến nhà của cậu không mẹ?” Cậu bé vẫn còn bối rối sau khi nghe mẹ nói với ba rằng muốn bay đi nơi khác.
Sở Dung: "?"
Vậy là đồng ý sao?
Cô quay sang Sở Huân, thẳng thắn hỏi: "Từ khi nào cậu trở thành em trai tôi?"
Sở Huân đáp: "Mới đây thôi." Sở Dung giơ ngón tay cái: "Vậy gọi một tiếng 'chị' cho tôi nghe nào."
Sở Huân: “Cô lên xe trước đã." Sở Dung: "Không lên xe thì không gọi à?”
Sở Huân: "Ừm”" Sở Dung cười: "Được rồi."
Cô cùng với Phó Niên và Phó Dư bước xuống xe.
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Sở Dung cảm thấy không thực tế khi đột nhiên quyết định về nhà với Sở Huân: "Tôi phải chờ Phó Như Hối mang giấy tờ của Niên Niên và Tiểu Ngư đến đây đã."
"Giấy tờ?" Sở Huân hỏi một cách bối rối, suy nghĩ trong hai giây và hiểu ra ngay: "Cứ đi trước, tôi sẽ nhờ anh ấy gửi về nhà. Tôi vẫn còn một nửa công việc phải làm, phải quay lại đấy." Sở Dung đáp: "Được, như vậy cũng tốt."
Trong lòng Sở Dung vừa muốn nhìn Phó Như Hối lân cuối, vừa tự nhủ không nên nhìn, bởi dù có nhìn thì cũng chẳng ích gì. Suốt thời gian đó, Phó Hoà Ngọc vẫn đứng yên lặng tại chỗ ban đâu, không hề cử động hay can thiệp vào cuộc trò chuyện.
Trước khi lên xe của Sở Huân, Sở Dung bất ngờ nhớ đến Phó Hoà Ngọc, quay lại và mỉm cười chào anh: "Hoà Ngọc, tạm biệt nhé."
Không biết có phải là ảo giác của Sở Dung hay không mà vào lúc cô quay đầu lại nhìn Phó Hoà Ngọc, khoé miệng anh ấy trông không giống như đang mỉm cười. Có điều khi Sở Dung còn chưa kịp chớp mắt thì Phó Hoà Ngọc đã cong môi, làm Sở Dung nghi ngờ có phải bản thân đã nhìn lâm hay không.
Sau khi Sở Dung nói chuyện với Phó Hoà Ngọc, anh ấy mới tới đưa túi giấy trong tay cho Sở Dung. Phó Hoà Ngọc trông hơi đáng sợ đứng bên cửa sổ xe, vừa rôi tựa như chỉ là ảo giác của cô. Anh ấy khoác lên mình dáng vẻ lịch sự, nhìn Sở Dung đồng ý việc đi cùng với Sở Huân mà cũng chẳng hỏi xem liệu có phải giữa cô và Phó Như Hối đã xảy ra chuyện gì hay không, chỉ hỏi: "Dung Dung, sau này anh còn có thể liên lạc với em không?”
Anh ấy biết Sở Dung giận cá chém thớt, cũng đã nhạy cảm nhận ra việc có lẽ sau này Sở Dung cũng không muốn nói chuyện với mình nữa. Vì vậy mà nụ cười của Phó Hoà Ngọc mới mang theo một chút cẩn trọng, giọng nói cũng có hơi chân chừ.
Thực tế, Sở Dung không dự định giữ liên lạc với Phó Hoà Ngọc.
Không vì chuyện gì khác, chỉ vì cô muốn giữ vẻ sĩ diện cho Phó Như Hối, không muốn khiến Phó Hoà Ngọc khó xử, kẹt giữa mình và Phó Như Hấi. Thế nhưng khi Phó Hoà Ngọc thẳng thắn hỏi cô vấn đề này, vẻ mặt của anh ấy giống như đang lấy lòng khiến Sở Dung không dám nặng lời, chỉ có thể đáp lại: Đợi thêm vài ngày nữa nếu rảnh tôi sẽ liên lạc với anh, được không Hoà Ngọc?
Cô vô thức dùng từ mà Phó Như Hối thường dùng. Sau khi đưa ra yêu câu hay đề nghị, anh thường thêm một cụm từ như “được không' hoặc là Có ổn không" vào phía sau. Sở Dung cũng chẳng nhận ra mình học được từ khi nào. Chẳng qua cụm từ "được không" của Phó Như Hối nhằm giảm bớt cảm giác ra lệnh, còn "được không” của cô là để từ chối. Phó Hoà Ngọc cười gượng: "Được.
Sở Dung tiếp nhận túi giấy từ Phó Hoà Ngọc, nặng hơn so với quân áo. Khi cô vừa định mở ra xem thì Phó Hoà Ngọc giật lấy lại.
"Xin lỗi Dung Dung, anh nhầm/' Phó Hoà Ngọc nói nhẹ nhàng, giữ chặt túi dưới cánh tay: "Quân áo thì hôm khác anh sẽ gửi nếu em cần."
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo