Người trong ảnh đeo tai nghe, các động tác nhảy nhót điêu luyện, ánh mắt kiêu hãnh và tự tin, thể hiện sự ngạo mạn và phóng khoáng của một thiếu niên.
Những thông tin này hoàn toàn trái ngược với hình ảnh Brown Tuấn mà Sở Dung thấy vào buổi sáng. Nếu không phải vì nốt ruồi đặc biệt ở khóe mắt, cô chắc chắn không thể liên tưởng được người trong sáng, quyến rũ trong ảnh với Brown Tuấn, người có vẻ ngoài trầm tĩnh. "Cái này... Sở Dung giật mình mở to mắt, trước mắt cô hiện lên thông tin cá nhân của Sở Huân - cựu thành viên của nhóm nhạc thân tượng nam Greenfire, chính là main dancer, mới hai mươi tuổi, đã debut bốn năm và solo một năm, với những thành tựu nổi bật...
Có khá nhiều bức ảnh của Sở Huân từ thời anh còn hoạt động trong Greenfire, trông giống hệt như trong ảnh bìa album, anh ấy trang điểm đậm, đẹp đẽ rạng ngời, mô hôi đầm đìa trên sân khấu.
“Anh ấy là ngôi sao sao?" Sở Dung không thể tin nổi, cô thừa nhận, nếu bỏ qua vẻ lạnh lùng kín đáo của anh ấy, Brown Tuấn quả thật rất điển trai nhưng làm sao anh ấy có thể là một ngôi sao?
Phó Như Hối cùng Sở Dung cùng nhìn chằm chằm vào điện thoại, đọc xong thông tin vê Sở Huân, anh gật gù: “Anh ấy là ngôi sao hạng A nhưng khác biệt hoàn toàn với những gì em từng thấy ở các ngôi sao trong gameshow..
Sở Dung ngỡ ngàng, lẽ nào Phó Như Hối đang tìm kiếm một thành viên nhóm nhạc nam để dạy đàn piano cho mình? "Anh ấy không có việc làm riêng à? Là thành viên của nhóm nhạc thần tượng nổi tiếng, chắc hẳn phải rất bận." Dù Brown Tuấn đã rời nhóm, anh ấy vẫn không thể rảnh rang đến mức phải đi dạy piano kiếm thêm thu nhập, phải không?
Phó Như Hối mỉm cười nhẹ nhàng: "Bất ngờ lắm phải không?”
"Thực sự rất bất ngờ." Sở Dung gật đầu, điêu càng làm cho cô khó hiểu hơn là, các thành viên trong nhóm thân tượng cũng am hiểu sức mạnh siêu nhiên, nơi hỗn tạp như giới giải trí lại có yêu câu cao như vậy sao? Nghĩ đến việc mình mới vào giới giải trí được mấy ngày, Sở Dung đột nhiên cảm thấy cũng không cao lắm, chỉ cần có tiền là được.
Tại sao Brown Tuấn lại phải tới đây làm giáo viên piano? Lếẽ nào mức lương mà Phó Như Hối trả thật sự cao đến vậy? “Anh ấy đang toan tính gì?" Sở Dung hỏi giọng trâm.
Phó Như Hối nhìn cô, không đáp lại mà hỏi ngược: "Em không thích anh ấy à?”
Sở Dung lắc đầu: "Không phải vậy. "Vậy sao em lại trông lo lắng thế?"
Sở Dung thở dài: "Em không chắc." Cô chỉ cảm thấy có chút bất tiện khi nghĩ đến sự nghiệp của Sở Huân, không phải vì ghét bỏ mà Sở Dung cảm thấy nghê nhóm nhạc nam này có phân ngột ngạt và khó chịu. Phó Như Hối mím môi, thấy cô không vui lắm, trong lòng anh thở dài, đây chính là nguyên nhân mà Tiểu Huân không để anh tiết lộ thân phận. Nhưng một khi Sở Dung mở miệng hỏi, anh thật sự không thể kiên trì được đến cùng, chỉ có thể nói ra sự thật, dù sao anh cũng phải xin lỗi một người, vậy thì xin lỗi Tiểu Huân đi. Phó Như Hối có chút áy náy, âm thâm nói xin lỗi, xin lỗi Tiểu Huân, giấy không thể gói được lửa. "Nếu em không thích, thì chúng ta sẽ không để anh ấy dạy nữa." Phó Như Hối nhẹ nhàng xin ý kiến Sở Dung.
Sở Dung xem lại những bức ảnh của Sở Huân, càng nhìn càng thấy rõ mối liên hệ giữa Brown Tuấn và ngôi sao Sở Huân. Ngoài ra còn có một cuộc phỏng vấn ngắn với Sở Huân, hỏi cậu ta món tráng miệng yêu thích nhất là gì, cậu ta trả lời món tráng miệng cậu ta thích nhất là bánh hạnh nhân. Người nhà của cậu ta thường xuyên làm cho cậu ta ăn, dù ăn rất nhiều cũng không bao giờ chán.
Không ngạc nhiên khi anh ấy có biệt danh là Brown Tuấn, thây Tuấn nhỏ, thầy Tiểu Huân, ra là vậy.
Sở Dung nhìn Sở Huân - người hiếm khi trang điểm đậm trong cuộc phỏng vấn, anh ấy im lặng, cúi đầu suy nghĩ một hồi lâu.
"Em không ghét anh ấy, không cân thay đổi gì cả. Phó Như Hối yên lặng đợi một lúc lâu trước khi Sở Dung chậm rãi nói ra.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo