Sở Dung bảo Trác Nhã mời người đó vào. Người vừa bước vào, Sở Dung tức thì ngạc nhiên: 'Hách Hàn Vận?” Sao lại là cô ta? "Cô Sở." Hách Hàn Vận với mái tóc dài và váy dài xuất hiện, không còn nụ cười dịu dàng thường thấy mà thay vào đó là vẻ mệt mỏi, nghiêm trọng. Sở Dung không hiểu tại sao Hách Hàn Vận lại đến đây, cô chỉ thầm thán phục sự trùng hợp, liệu có phải mọi chuyện đã được định trước không? -Đã lâu không gặp, cô Hách. Sở Dung nói: "Thật bất ngờ khi gặp cô ở đây."

Hách Hàn Vận sững sờ, đôi mắt tối sâm lại: "Cô Sở nói đùa, tôi biết hôm nay tôi đường đột đến cửa viếng thăm có thể có chút lỗ mãng nhưng tôi tuyệt đối không có ý nghĩ như cô Sở tưởng tượng."

Lần này đổi ngược lại là Sở Dung sửng sốt, ý như cô tưởng tượng? Cô tưởng tượng ra ý gì? Vốn dĩ cô chỉ cảm thấy bất ngờ vì có thể gặp được Hách Hàn Vận ở nhà họ Phó, hơn nữa là vào thời điểm chưa ly hôn, cái này vẫn chưa đủ để khiến cho người ta cảm thán một chút về sức hấp dẫn của tình tiết truyện hay sao?

Bản thân nữ chính có thể đừng suy nghĩ quá nhiều không?

Sở Dung lặng lẽ lắc đầu, cảm thấy có chút nhàm chán. Cô không vui, nhất thời cũng không có tâm trạng ở đây đánh thái cực cùng Hách Hàn Vận, dù sao vốn là không quen, bởi vì cô ta là vai chính cho nên mình phải ôn hòa nhường nhịn cô ta? Đây chính là địa bàn của Phó Như Hối, nói cách khác, tạm thời cũng là địa bàn của cô, cô đang ở trên địa bàn của mình cho nên không dự định sẽ chịu đựng sự bực bội này.

Thậm chí tình tiết truyện có thiên về Hách Hàn Vận, như vậy cứ tùy nó là được, nếu tình tiết truyện có thể chệch đường rây bất cứ lúc nào, vậy thì Sở Dung cũng không thể theo hầu. Lúc này cô dịu dàng cười một tiếng, rất lễ phép nói: "Quả thật cô Hách đột nhiên viếng thăm là rất lỗ mãng, thiếu chút nữa đã làm hư chuông cửa nhà chúng tôi rồi phải không? Cô đập cửa mạnh đến mức tôi nghe thấy cũng chuẩn bị báo cảnh sát, may là tôi khá tin tưởng vào an ninh của tiểu khu chúng tôi, nếu không bây giờ đã có một trận hiểu lâm ầm ñĩ đến mức nào chứ?”

Sở Dung có mái tóc đen, làn da trắng như tuyết, một đôi mắt hạnh trong veo như nước ẩn chứa ý cười - mặc dù không phải thật lòng nhưng cho dù chỉ là một nụ cười giả dối cũng người xem cảm thấy cảnh đẹp ý vui, không biết vì sao lại vui vẻ, chỉ cảm thấy một nụ cười trị giá ngàn vàng.

Hách Hàn Vận không bị nụ cười của Sở Dung mê hoặc, mặt cô ta đỏ ửng nhưng ánh mắt lại rất tức giận. Sở Dung nói mấy lời châm chọc như vậy, tức là hoàn toàn không tiếp nhận lời chào hỏi giả dối của Hách Hàn Vận, cô là đang lấy nhu thắng cương nhưng mỗi cái đều đấm vào thịt. Hách Hàn Vận sớm biết miệng lưỡi Sở Dung không phải loại thông thường, bàn tay giấu trong túi áo nắm lại thật chặt, cố gắng chịu đựng sự chế giễu của Sở Dung.

"Xin lỗi cô Sở, tôi ấn chuông lâu mà không thấy ai phản hồi! Tôi tưởng không có ai ở nhà nên mới to tiếng một chút, biệt thự lớn như vậy, nếu âm thanh quá nhỏ sẽ dễ bị bỏ qua." Hách Hàn Vận cố gắng giải thích với vẻ mặt áy náy nhưng lời nói lại tràn đầy sự giận dữ: "Tôi không ngờ cô Sở lại ở phòng khách nên đã làm phiền đến cô rồi! Thật xin lỗi."

Sở Dung nhíu mày, nhận ra sự giả tạo trong lời nói của Hách Hàn Vận, không thể không nói, Hách Hàn Vận không hê thông minh như cô tưởng, lời nói không hề chặt chẽ đến mức một giọt nước cũng không lọt giống như trong nguyên tác viết. So sánh trí thông minh giữa cô và Hách Hàn Vận, thật ra không có khoảng cách lớn như trong nguyên tác.

"Cô Hách cũng không cần nói bóng nói gió." Sở Dung nghiêng đầu cẩn thận quan sát Hách Hàn Vận, người thì đẹp nhưng thoạt nhìn cũng không dịu dàng, chớ nói chi là thông minh. Nhìn Phó Như Hối lại không giống tên ngốc, thật sự sẽ giống như trong nguyên tác, bị phẩm chất tốt đẹp trên người Hách Hàn Vận làm cho cảm động mà yêu cô ta đến chết đi sống lại sao?

1.06248 sec| 2399.305 kb