Tô Hà thấy bố mẹ đã hoàn toàn tin tưởng mình, cô thở phào nhẹ nhõm, trong lòng tràn đây xúc động.
Bố mẹ cô tuy không có học vấn cao, nhưng luôn tin tưởng cô.
Khi cô chưa tìm được việc làm, họ sẵn sàng rời khỏi nhà nghỉ để quay lại quê nhà, nhường cho cô một sân khấu để tự do phát huy khả năng.
"Bố mẹ, con sẽ giới thiệu cho hai người vê nhân viên mới ở nhà nghỉ nhé. Chị Trương, chính là chị Trương mà bố mẹ quen đấy, giờ còn có thêm..." Tô Hà kéo bố mẹ đi giới thiệu tình hình.
Khi ban giải tỏa và đại diện khu phố đến, Tô Thành và Diệp Cầm mới kịp nhận mặt hết các nhân viên mới của nhà nghỉ.
Người đến từ khu phố là một người đàn ông trung niên, trông quen quen với Tô Hà, còn Tô Thành và Diệp Câm thì lập tức tiến tới bắt tay: "Chào anh Ngô, hoan nghênh, mời anh ngôi, ngồi ở đây cho thoải mái."
Tô Thành và Diệp Cầm là hộ kinh doanh lớn trong khu phố cũ, ông Ngô, trưởng khu phố, đã nhiều lần ghé thăm các hộ kinh doanh ở đây, nên cả hai bên đều nhớ mặt nhau. Ông Ngô rất thân thiện, bắt tay với Tô Thành và Diệp Câm, rồi chúc mừng: Chúc mừng, chúc mừng gia đình các vị đã được giải tỏa."
"Đây là bà Trân, trưởng ban giải tỏa." Sau đó, ông Ngô giới thiệu một người phụ nữ trung niên đi kèm, người có vẻ rất dứt khoát và nghiêm túc.
Bà Trân không dài dòng, đi thẳng vào vấn đề, lấy từ cặp tài liệu ra một số giấy tờ, bao gồm kế hoạch chi tiết về giải tỏa, phương án bồi thường và các biện pháp tái định cư.
Bà phân phát từng tập tài liệu cho từng người có mặt để đảm bảo cả ba thành viên trong gia đình Tô Hà đêu nắm bắt được thông tin.
"Tài liệu này rất chỉ tiết, các vị cứ xem qua, tôi sẽ vừa nói vừa giải thích thêm” Bà Trân bắt đầu, Giải tỏa là vì sự phát triển của thành phố và lợi ích lâu dài của cộng đông. Chúng tôi sẽ đảm bảo toàn bộ quá trình diễn ra công bằng, minh bạch, đồng thời xem xét kỹ lưỡng quyên lợi hợp pháp của từng cá nhân."
Giọng nói của bà Trần kiên định, rõ ràng, từng lời từng chữ vang lên trong không gian, truyền tải thông tin tới mọi người.
Bà không sử dụng những lời lẽ hoa mỹ, chỉ đơn giản trình bày tình hình một cách ngắn gọn và dễ hiểu.
Sau đó, bà lần lượt giải thích các tiêu chuẩn bồi thường, trợ cấp di dời, lựa chọn tái định cư, hỗ trợ pháp lý, sắp xếp trong giai đoạn chuyển tiếp và kế hoạch lâu dài.
Những thông tin bà Trân cung cấp đều rất chi tiết và cụ thể, giúp gia đình Tô Hà có cái nhìn rõ ràng hơn về việc bôi thường giải tỏa.
Cuối cùng, bà Trân nhẹ nhàng hỏi, giọng nói mang theo sự mềm mỏng: "Các vị có suy nghĩ gì vê các phương án này không?”
Bà không thúc ép, cũng không gây áp lực, chỉ lặng lẽ chờ đợi, để mỗi người có đủ thời gian và không gian để suy nghĩ và cân nhắc.
Mặc dù vẻ ngoài rất bình tĩnh, nhưng trong thâm tâm, bà Trân đang chịu áp lực lớn. Vị trí của nhà nghỉ Hà Diệp quá quan trọng.
Nhà nghỉ Hà Diệp nằm ngay đối diện chùa Tam Tông, cũng là lối ra vào của tuyến tàu điện ngâm số 9 theo quy hoạch. Diện tích mà nhà nghỉ chiếm dụng cũng rất lớn, còn lớn hơn cả một tòa nhà dân cư.
Nếu nhà nghỉ Hà Diệp yêu câu mức bồi thường quá cao, công việc của ban giải tỏa sẽ gặp khó khăn.
Những hộ dân phía sau đang theo dõi rất kỹ, nếu nhà nghỉ Hà Diệp không chấp nhận phương án giải tỏa hiện tại, thì những hộ dân khác chắc chắn sẽ làm theo, thậm chí còn liên kết với nhau để từ chối giải tỏa.
Bà Trân quan sát ba người trong gia đình Tô Hà, hy vọng có thể nhìn ra một chút manh mối từ nét mặt của họ.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo