Dưới quê Tô Thành và Diệp Cầm dậy sớm, từ quê bắt chuyến xe đầu tiên lên thành phố Dũng Giang.
"Ôi trời, rau rơi rồi, rau rơi mất rôi!" Diệp Cầm trách móc Tô Thành: "Ông chẳng để ý đến hành lý gì cả, rau ngon thế mà rơi hết rồi."
Tô Thành bất lực nhặt bó rau cải thảo dưới đất: "Tôi đã bảo bà đừng mang nhiều đồ như vậy rồi, giỏ đâu mà chứa nổi. Bà mang nhiều đồ thế, Tiểu Hà lại không thích ăn, mang có ích gì?
Diệp Câm không chút do dự lấy áo của Tô Thành lau sạch rau, lườm ông một cái: "Hay nhỉ, giờ biết sắp giải tỏa rồi nên bắt đầu phung phí à? Sao Tiểu Hà lại không thích ăn? Dù con bé không thích, thì mình vẫn có thể ăn mà.
Tô Thành nhìn bó rau cải thảo và khoai tây dính đây bùn đất, khẽ lẩm bẩm: "Giờ trong nhà nghỉ không chỉ có mỗi Tiểu Hà, mang nhiều đồ thế này không sợ người ta cười à.'
Thấy Diệp Câm định véo tai mình, Tô Thành lập tức bỏ chạy: "Xe buýt đến rồi, lên xe thôi." Ông vội vàng đặt những túi đồ to nhỏ xuống chỗ ngồi, giữ chỗ cho Diệp Cầm. Nhìn thấy Diệp Câm ngồi xuống, Tô Thành mới thở phào nhẹ nhõm, đúng là thoát nạn trong gang tấc.
Tô Thành cảm thấy vô cùng khổ sở trong lòng.
Hôm qua khi nghe tin vê việc giải tỏa, ông vui mừng trong chốc lát, lén lút lấy máy tính ra tính thử xem nếu nhận tiên đên bù đất thì sẽ được bao nhiêu.
Càng tính, nếp nhăn trên mặt Tô Thành càng không giấu được niềm vui.
Ba mươi nghìn tệ một mét vuông tiền đền bù, cộng thêm các khoản hỗ trợ khác, tính toán xong, nhà họ sắp trở thành triệu phú rồi. Hàng triệu có bao nhiêu số 0 nhỉ?
Tô Thành còn đang đếm trên đầu ngón tay, thì bị Diệp Câm phát hiện.
"Ông định lấy tiền đúng không? Tôi nói rôi, chuyện này phải nghe lời con gái! Không được nhận tiên, chỉ nhận đất thôi, mình sẽ mở một nhà nghỉ khác, làm ăn chân chính vẫn tốt hơn." Diệp Cầm không thể chịu nổi dáng vẻ mê tiền của Tô Thành.
Họ đã từng cùng nhau vất vả kiếm sống, khi mở nhà nghỉ lần đầu tiên cũng kiếm được một chút tiên. Nhưng từ lúc có chút danh tiếng, Tô Thành bắt đầu vung tiền ra vẻ. Ông còn cho bạn bè mượn tiên không chút đắn đo.
Đã hơn mười năm trôi qua, những người bạn đó có ai trả lại cho ông không?
Lúc trước, Diệp Câm còn hối thúc Tô Thành đòi nợ, nhưng vì sĩ diện, ông không muốn mở lời. Giờ thì những người bạn đó không còn tiên nữa, có đòi cũng chẳng lấy lại được, chỉ còn lại đống nợ xấu.
Diệp Cầm cuối cùng cũng ngộ ra, đàn ông không nên giữ tiên!
Diệp Cầm đã chứng kiến nhiều người bỗng chốc giàu lên rồi cuối cùng gia đình tan nát. Kinh tế của Dũng Giang phát triển nhanh chóng, khu vực giải tỏa không hề ít. Diệp Câm quen biết không ít người sau khi được đền bù, cuộc sống thay đổi hoàn toàn, nhưng chỉ vì ham chơi mà đánh mất tất cả.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo