Diệp Cầm và Tô Thành mang từng thùng nước khoáng đến công trường, Diệp Cầm lau mồ hôi trên trán, dù thời tiết đã bắt đầu se lạnh, nhưng làm việc ở công trường một lúc vẫn khiến bà thấy nóng bức.

Tô Thành nhìn công trường đang náo nhiệt cảm thán: "Những người này đúng là giỏi thật, họ chịu khó quá, làm việc cũng nhanh nữa.

Diệp Cầm lập tức nhắc ông: "Ông nói gì thế? Người ta nghe được thì buồn lắm đấy. Ông không nghe Tiểu Hà bảo rồi à, không được nhìn họ với ánh mắt khác biệt, phải tôn trọng và đối xử bình đẳng với họ."

Tô Thành cảm thấy oan ức: "Tôi cũng đối xử bình đẳng mà. Chỉ là họ làm việc quá nhanh thôi, mới hôm qua công trường còn là một đống đổ nát, mà hôm nay đã xong phân móng rồi. Thật sự rất nhanh mà."

Đội kỹ sư người lùn đang làm việc với tốc độ đáng kinh ngạc.

Mặc dù vóc dáng nhỏ bé, nhưng họ có sự nhanh nhẹn và sức mạnh vượt trội hơn người bình thường.

Dưới sự chỉ huy của họ, những chiếc máy đào và máy khoan lớn như được tiếp thêm sinh lực, vận hành chính xác và nhanh chóng đào sâu xuống lòng đất. Tiếng máy móc gầm rú, đất đá bị chuyển đi nhanh chóng, để lộ ra phân móng chắc chắn.

Diệp Cầm và Tô Thành nhớ lại, mới chiêu qua công trường vẫn còn là một đống hoang tàn, giờ đây mọi thứ đã khác hoàn toàn.

Không chỉ làm nhanh, mà họ còn rất chú trọng đến chất lượng công việc. Đội trưởng liên tục kiểm tra từng chi tiết nhỏ, đảm bảo độ sâu và chiêu rộng của phần móng đều tuân thủ đúng quy chuẩn xây dựng.

Tô Thành đến công trường để giám sát vì lo lắng rằng Tô Hà còn trẻ tuổi, có thể bị đội thi công lừa, nên ông và Diệp Câm đã đến đây để "trông chừng”.

Nhưng không ngờ, những người thợ này lại cực kỳ trung thực, làm việc liên tục không ngừng nghỉ, đến mức khiến Tô Thành và Diệp Cầm cảm thấy hơi xấu hổ.

Dù Tô Hà đã nói rằng những người thợ sẽ tự lo chuyện ăn uống, nhưng hai ông bà vẫn quyết định mua thêm một số thùng nước khoáng cho họ.

Tô Thành chất những thùng nước khoáng sang một bên rồi lớn tiếng gọi: "Các anh ơi, nước đây, tự lấy nhé." Nói xong, ông liền bước vào chỗ có bóng mát ngồi nghỉ. Ông không dám xuống công trường nữa. Buổi sáng, Tô Thành định xuống công trường nói chuyện với những người thợ này, nhưng vừa xuống thì thấy những đôi mắt to tròn chăm chú nhìn ông. Ông còn nghe thấy họ nói chuyện với nhau bằng một thứ tiếng lạ tai.

Nghe qua, Tô Thành không hiểu gì cả, nhưng trong lòng ông có cảm giác họ đang bàn tán về mình.

Điều này khiến ông thấy không thoải mái chút nào, nên đành ngượng ngùng quay trở lại.

Giờ đây, Tô Thành và Diệp Cầm chỉ có thể đứng ở ngoài quan sát công việc, nói là giám sát nhưng thực ra chỉ là đứng nhìn và đối chiếu bản vẽ để kiểm tra xem quá trình thi công có đúng tiêu chuẩn hay không.

Hai người đứng trên nên đất, nhìn những người thợ nhỏ bé khéo léo luôn lách qua lại. Tô Thành lờ mờ nhìn thấy một người thợ dường như bị trượt ngã vào một khối đất lớn, và cả người dường như bị hụt đi một phân bai

Trời ơi, cú ngã mạnh đến thế sao? Chắc chắn là gấy chân rồi. Nếu không, sao người ta lại đột ngột mất một phần ba thân thể như vậy?

Tô Thành định lao xuống kiểm tra, nhưng lại thấy người thợ đó chỉ phủi quân áo, đội lại mũ bảo hộ, xỏ lại giày rồi tiếp tục làm việc. Tô Thành dụi mắt, không lẽ tuổi già khiến ông bị hoa mắt rồi sao? Chắc ông đã nhìn nhầm.

Với suy nghĩ đó, Tô Thành và Diệp Cầm nhìn theo các công nhân khi họ ra về.

8.60560 sec| 2391.102 kb