Sáng sớm hôm sau, Tô Hà đã có mặt tại quây trực lễ tân từ sớm
Sau cuộc tấn công từ các tài khoản của gã đàn ông trung niên vào ngày hôm qua, điểm đánh giá của nhà nghỉ trên các trang đặt phòng trực tuyến đã giảm mạnh xuống còn 3. 1 điểm, sắp rơi xuống dưới mức 3 điểm. Không chỉ trên các trang đặt phòng, mà cả trên các nền tảng như Tiểu Hồng Thư và Douyin cũng xuất hiện hàng loạt bài đăng với nội dung bôi nhọ và vu khống. Tài khoản chính thức của nhà nghỉ không có nhiều lượt theo dõi, thông báo giải thích vê sự việc cũng nhanh chóng bị chìm lấp trong dòng chảy của những bình luận ác ý.
Đổng Tịnh đang cẩn thận bỏ từng hộp bánh vào các quầy tự phục vụ. Hôm nay, cô còn mang theo một chai thuốc nhỏ mắt, quyết tâm phải căng mắt ra mà nhìn kỹ để phát hiện những kẻ khả nghị.
Khi giờ mở cửa bắt đầu, một làn sóng khách hàng tràn vào. Họ nhanh chóng chọn cho mình hàng để xếp và bắt đầu mua sắm.
'Ø, hôm nay không còn quét mã nữa à? Giờ chuyển qua quét mặt luôn rôi sao?”
"Ui, tôi chưa từng mở tính năng quét mặt này, thấy hơi phiền phức quá.
Những vị khách đang xếp hàng bắt đầu xì xào bàn tán, một vài người tỏ vẻ không hài lòng.
Đổng Tịnh tiến tới từng người và giải thích theo lời dặn của Tô Hà, rằng cửa hàng đã thay đổi cách thanh toán để ngăn chặn hành vi "cò mồi" mua đi bán lại.
Tô Hà đứng một bên, quan sát lượng khách hàng. Cô nhận thấy rằng lượng khách hôm nay giảm đi đáng kể. Nhiều khách du lịch đến thăm Chùa Tam Tông không còn ghé qua như trước. Trước đây, ít nhất ba phân năm những người đến mua vòng tay từ chùa đều sẽ ghé qua xếp hàng tại quầy bán bánh của nhà nghỉ.
Đúng 9 giờ, gã đàn ông trung niên xuất hiện lân nữa.
Hắn bước đến cửa Nhà nghỉ Hà Diệp với dáng vẻ kiêu ngạo, nhìn thấy Đổng Tịnh đang theo dõi mình chằm chằm, hắn khẽ nhếch miệng, tỏ vẻ khinh thường. Hắn nghĩ rằng Tô Hà có gì ghê gớm, hóa ra cũng chỉ là phái một nhân viên đứng canh cửa.
Gã đàn ông không tự vào quán, mà quay lại nói với 20 ông bà cụ mang ghế đẩu xếp nhỏ: "Lát nữa chia thành ba hàng, mỗi người vào mua một ít bánh, mua xong ra đây thanh toán với tôi, rồi chúng ta sẽ sang quán khác xếp hàng lấy số."
Một bà cụ có vẻ lân đầu tham gia "công việc" này, lo lắng hỏi: "Cậu chắc sẽ trả tiên chứ? Không phải là mua xong rồi cậu sẽ chạy mất đấy chứ?"
Gã đàn ông mất kiên nhẫn phẩy tay: "Tôi không có thói quen quyt tiền ai bao giờ. Bà hỏi họ mà xem, tôi thanh toán nhanh lắm! Nói trước rồi đấy, xếp hàng mua điểm tâm được 10 tệ, lát nữa qua Ninh Thành Đại Phạn lấy số cũng được thêm 10 tệ."
Gã đuổi đám ông bà cụ vào cửa hàng xếp hàng mua bánh, hắn nhìn Đổng Tịnh đang trừng mắt nhìn mình, cảm thấy khá nhàm chán.
Hắn tưởng Tô Hà sẽ xông ra cãi nhau, nhưng không, mọi chuyện lại quá êm đêm. Hắn thậm chí còn chuẩn bị sẵn màn kịch với một bà cụ giả vờ ngã lăn ra đất để gây sự, thế mà Tô Hà chẳng xuất hiện, làm hắn không có cơ hội để dựng màn kịch đó.
Đổng Tịnh có chút lo lắng, cô chạy đến quây lễ tân, bối rối vặn tay và nói với Tô Hà: "Bà chủ, tôi phải làm sao bây giờ? Gã đàn ông đó nhất quyết không chịu vào." Bà chủ đã nói rằng người đàn ông trung niên đó bị đưa vào danh sách đen, nên cửa hàng có quyền từ chối không cho hắn ta vào. Nhưng bây giờ hắn ta gọi đến một đám ông bà già, Đổng Tịnh không dám cản lại.
Tô Hà trấn an Đổng Tịnh: "Đừng lo, để cho những ông bà già đó mua bánh, chúng ta chỉ cân đối phó với người đàn ông trung niên kia thôi.
Gã đàn ông trung niên thong thả đi lại trước cửa nhà nghỉ, hoàn toàn không nhận ra rằng có một đôi mắt sắc bén từ trên cao đang dõi theo hắn.
Một tiếng sau, nhóm người già đã mua xong bánh và ra khỏi quán. Gã đàn ông lấy ra một túi nhựa lớn: “Đưa bánh đây, nhanh nào. Mua xong thì xếp hàng qua quán khác lấy số, chúng ta còn phải qua Ninh Thành xếp hàng nữa.
Gã đàn ông trung niên dẫn theo đám ông bà già tiến về phía trước, tay câm điện thoại, gọi đàn em của mình mau chóng đến nhận lô bánh này. Hắn ta tính toán, đợi khi bánh ở chỗ Tô Hà bán hết, sẽ lập tức đi bán quanh khu vực này với giá cao hơn.
"Mày tới chưa? Sắp rồi à? Vừa nói sắp đến, giờ lại bảo mất ba phút nữa? Được rồi, nhanh lên! Tao đang cầm túi bánh nặng trĩu đây, nhờ hai bà già xách phụ luôn rồi đấy. Nhanh không tao chết mất." Gã đàn ông trung niên có chút bực mình, căn nhăn thăng đệ mình sao lại quá lề mề như thế.
"Con nhỏ đó á? Chắc trốn trong phòng khóc lóc rồi. Ha ha ha!" Gã đàn ông cười đắc ý, vừa đi vừa nói điện thoại, không nhận ra rằng mình đã đi xa khỏi Nhà nghỉ Hà Diệp hơn 100 mét, đến gân hồ sen của Chùa Tam Tông.
Du khách ở chùa nhìn cảnh gã đàn ông dẫn theo đám người già, không khỏi cảm thấy kỳ lạ.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo