Sau khi hoàn thành nhiệm vụ đánh giá của hệ thống, Tô Hà cảm thấy vui vẻ, nhưng khi nhìn thấy thanh tiến độ của nhiệm vụ mới lại tăng thêm một số 0, cô chỉ cảm thấy con đường phía trước dài dăng dặc.
May mắn là mỗi khi hoàn thành nhiệm vụ, cô sẽ có cơ hội rút thẻ mới, cũng giống như một củ cà rốt treo trước mặt con lừa đang kéo cối xay.
Tô Hà không thể không nỗ lực vì "củ cà rốt" này!
Khi cô đang suy nghĩ xem nên sử dụng cơ hội rút thẻ lần này vào lúc nào, thì nghe thấy tiếng ôn ào phát ra từ phía cửa hàng tạp hóa.
Cô lập tức bỏ lại Tiểu Thập đang bay lượn và nhanh chóng bước vê phía cửa ra vào, trong lòng tự hỏi không biết chuyện gì xảy ra. Kể từ khi cửa hàng chuyển sang hình thức bán hàng tự động, lượng khách đến quầy bánh tăng lên rất nhiều, khách liên tục đến từng đợt.
Tô Hà đã nhiều lần nghe thấy sự hài lòng của khách hàng về quầy bán hàng tự động, rằng nó vừa tiện lợi lại nhanh chóng. Chẳng lẽ có ai đó không biết sử dụng mã QR để thanh toán nên xảy ra tranh cãi? Tô Hà bước nhanh đến cửa. Khi vào bên trong, cô thấy cảnh tượng hỗn loạn. Trong bếp mở phía bên kia, Hồng Liên đang lưỡng lự, hai tay dính đây bột bánh, không biết có nên ra ngoài hay không.
Tô Hà ra hiệu cho Hồng Liên tiếp tục làm bánh. Bếp mở là môi trường sạch sẽ, gọn gàng, mỗi lân Hồng Liên vào bếp đều phải thay đồ bảo hộ và đi giày chuyên dụng. Việc ra vào tự do có thể gây ô nhiễm bột bánh.
Thấy Tô Hà ra hiệu, Hồng Liên không suy nghĩ thêm, tiếp tục công việc làm bánh. Cô ấy vụng vê trong giao tiếp, ra ngoài cũng không giúp được gì nhiều, thay vào đó, cô làm thêm chút bánh để khách có thể mua được nhiều hơn thì tốt hơn.
Tô Hà bước vào giữa đám đông.
Cô thấy một nhóm cô gái đang vây quanh một người đàn ông trung niên, không cho ông ta rời đi. Người đàn ông này ngẩng cao cổ, tỏ ra tức giận, hai bên đang trong tình trạng đối đầu.
Tô Hà bước tới, dựng lại dải phân cách đã đổ xuống đất. Do cửa hàng có ba hàng khách, nên Tô Hà đã đặt một số dải phân cách để duy trì trật tự.
'Làm ơn lùi lại một chút, đứng xếp hàng sau vạch đỏ nhé." Tô Hà nhẹ nhàng nhắc nhở, khuyên mọi người trở vê hàng của mình. Những vị khách đang tò mò cũng dần tỏ ra hợp tác, xếp thành hàng ngay ngắn khi thấy Tô Hà ra tay duy trì trật tự.
Sau khi hướng dẫn khách hàng, Tô Hà quay trở lại nơi đang có cuộc tranh cãi.
"Chuyện gì xảy ra vậy ạ?" Tô Hà hỏi, nhìn người đàn ông trung niên với vẻ giận dữ. Cô đứng giữa hai bên, tách nhóm cô gái ra một chút để tránh va chạm không đáng có.
Người đàn ông trung niên thấy Tô Hà xuất hiện, bèn cảm thấy tự tin hơn: "Bọn họ không biết có vấn đề gì mà cứ gây sự với tôi. Tôi mua bánh ở đây, mà họ lại không cho, cứ nói tôi mua quá nhiều."
Cô gái không chịu thua: “Thật sự là vậy mài Mỗi lân quét mã, số lượng bánh mỗi người được mua đều có giới hạn. Nếu ông mua hết mọi thứ trong tủ thì người sau sẽ mua gì?"
Những người xếp hàng phía sau cũng đồng tình gật đầu.
"Đúng đấy, nếu một người mua hết thì chúng tôi xếp hàng làm gì nữa." Một ai đó lẩm bẩm.
Một khách quen lên tiếng: "Phải đấy, tủ hàng này rất thông minh, mỗi lần mở tủ, mỗi người chỉ được lấy tối đa hai loại bánh, nếu lấy quá số lượng sẽ có tiếng báo động "bíp bíp bíp', rồi tủ sẽ tự động khóa lại.
"Nhưng tôi không nghe thấy tiếng báo động gì cả.' Một khách hàng khác gãi đầu thắc mắc.
Người đàn ông trung niên cũng phản bác: "Tủ này không báo động gì cả, chứng tỏ tôi mua hợp pháp, hợp lý!
Cô gái tức giận: 'Lúc đầu tôi thấy ông lóng ngóng tưởng là không biết cách dùng, nhưng sau lại thấy ông lấy từng hộp bánh một, mà trong túi ông đã có cả chục hộp rồi. Sao một người có thể mua nhiều như vậy?"
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo