Trên bầu trời, Tiểu Thập đang lượn vòng vòng, phủ bóng xuống mặt đất. Đôi mắt sắc bén của nó quét qua tất cả mọi thứ bên dưới, như thể đang chờ một thời điểm thích hợp. Đột nhiên, nó dừng lại, đậu xuống một nhánh cây cao, quan sát cảnh tượng bên dưới.
'Quác—L"
Phụp phập phập —— Đột nhiên, những chú chim đang ẩn nấp giữa tán cây rậm rạp bỗng võ cánh bay vụt lên trời, rồi lao thẳng về phía gã đàn ông trung niên.
"Chết tiệt, mưa chim kìa! Mau lên, lấy điện thoại ra quay lại ngay!" Một số du khách tại Chùa Tam Tông nhanh mắt nhìn thấy đàn chim lớn bay ra từ tán cây, ngay lập tức họ lấy điện thoại ra để quay lại cảnh tượng kỳ lạ đó.
"Ôi trời, chồng ơi, nhanh nhanh, mau lấy máy bay không người lái ra! Thật kỳ diệu, phải chăng Phật Tổ hiển linh rồi?" Du khách xung quanh cũng không giấu nổi sự kinh ngạc trước cảnh tượng kỳ lạ.
Người đàn ông trung niên nghe thấy tiếng hét của đám đông cũng ngẩng đầu lên. Nhìn thấy đàn chim tụ lại và xoay quanh mình, lần đầu tiên hắn cảm nhận được tiếng vỗ cánh của lũ chim có sức mạnh ghê gớm đến thế, âm thanh như vang lên ngay bên tai.
Nhưng hắn đâu có nghe nhầm, đám chim đó thực sự đang hướng thẳng về phía hắn.
"Quác ——”" Tiểu Thập kêu lên một tiếng, đàn chim ngay lập tức xác định được mục tiêu.
Những chú chim vốn đang bay lượn có trật tự bỗng chốc hỗn loạn, chúng như thể bị kích động bởi điêu gì đó. Ngay sau đó, một loạt những vật thể nhỏ xíu bắt đầu rơi xuống từ trên cao, như thể đang mưa đang trút xuống.
Đó là một cơn mưa kỳ lạ, lẫn lộn giữa màu trắng và đen. Những hạt mưa này lơ lửng trên không trung, tạo thành một cảnh tượng lạ lùng. Đám đông bên dưới ngước lên, ngỡ ngàng nhìn "món quà" bất ngờ từ trên trời rơi xuống.
Có người hét lớn hoảng sợ, nhưng nhanh chóng nhận ra rằng mình không phải mục tiêu chính của cơn mưa đó.
"Phụt ——" Một chất lỏng ẩm ướt đập thẳng lên trán của người đàn ông trung niên. Hắn đưa tay lên sờ thử, phát hiện trên tay mình toàn là phân chim nhây nhụa. Đang định nổi giận, thì lại 'phụt ——' thêm một giọt nữa rơi xuống.
Một, hai, ba... Vô số giọt phân chim bắt đầu rơi xuống như mưa, bao phủ toàn bộ người đàn ông từ đầu tới chân. Hắn luống cuống dùng tay gạt đi, nhưng càng lau càng bẩn, quần áo và đầu tóc hắn giờ đây dính bết đây phân chim.
Tô Hà lén lút tiến lại gần, mang theo chiếc túi lớn, và nói với Tiểu Thập: "Áo đen thì phải phân trắng, quân trắng thì phải phân đen! Đừng quên điều khiển chúng nhét"
Tiểu Thập nhìn thấy đám đông ngày càng đông hơn, phấn khích ra mặt: "Hiểu rồi, cứ đợi đó mà xem.
Nó lại bay lên trời, kêu thêm vài tiếng, và từ xa xuất hiện một đám 'mây trắng" và một đám mây đen bay tới.
"Ôi trời! Nhìn kìa, thêm một đàn nữa! Đó là cò trắng kìal"
'Đàn chim đen kia là gì vậy? Trời ạ, người này bị làm sao vậy?
Quanh hồ sen trong Chùa Tam Tông, du khách tụ tập ngày càng đông, những ông bà già đứng gần người đàn ông trung niên lúc nãy đã vội vã rời đi, chỉ còn lại hắn ta đơn độc đứng chôn chân tại chỗ.
Người đàn ông trung niên bỏ lại điện thoại và đống đồ ăn, điên cuông vung tay hất lũ chim đang vỗ cánh loạn xạ quanh đầu mình đi. Hắn muốn chạy thoát, nhưng mỗi khi cử động, lũ chim lại lao vào tấn công, cánh đập vào đầu hắn khiến tai hắn ù đi, mặt mũi đỏ gay.
Hai đám "mây trắng" và "mây đen" cũng bắt đầu tham chiến.
Những con cò trắng to lớn, và du khách có thể thấy rõ những đám phân trắng từ hậu môn chúng phóng ra, nhắm thẳng vào người đàn ông xui xẻo bên dưới.
"Ôi, thối quá ——"
'Mau mau, lùi lại! Mùi này ghê quát"
Mùi hôi thối lan tỏa khắp không gian, khiến đám du khách vội vàng bịt mũi, tránh xa khu vực đây mùi hôi này.
Người đàn ông trung niên kêu lên trong hoảng loạn, cả cơ thể hắn giờ đây đã bị bao phủ bởi phân chim, hắn khó thở, đặc biệt là khi vừa há miệng hét lên, phân chim đã "vèo" một cái bay thẳng vào miệng hắn.
'Ọe mm
"Vèo —__1
'Ọe ¬¬
"Vèo _—_—__1
Người đàn ông không dám mở miệng nữa, vội vàng bịt chặt miệng và mũi lại.
Cả người hắn giờ đây bám đây phân chim, trắng đen vàng lẫn lộn, dính đầy từ đâu đến chân. Phân chim đã thấm qua kẽ cổ áo và tràn xuống tận trong giày, khiến bước đi của hắn trở nên khó chịu vô cùng, cảm giác như đang "giãm phải phân” thật sự.
Tô Hà đứng nhìn, vừa quan sát trận chiến vừa từ từ lấy ra túi ngô và gạo đã chuẩn bị sẵn, rải xuống đất cho đám chim. Dù sao cũng phải tạ ơn sự giúp đỡ của lũ chim chứt
Khách tới thì đói, nhưng lúc đi phải no bụng, đó mới là đạo đãi khách đúng nghĩal"
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo