Thái Vũ Phi Lâu.

Tần Đình mặc một bộ áo trắng đứng ở phía mũi phi thuyền, đứng chắp tay, cúi đầu nhìn xem non sông Đông Hoang tươi đẹp dưới chân.

Sau khi thành công luyện chế ra Thần Linh chi bảo, hắn đã dẫn Quân Đình Phi cùng đám người trên Vân Ninh Đảo, rời khỏi Trung Châu, hướng về Đông Hoang mà đi, cũng đã trôi qua một tháng.

Thời điểm hắn rời đi, toàn bộ Trung Châu cũng oanh động.

Vô số chưởng giáo đại thánh địa nhao nhao ra, đến đưa tiễn Tần Đình.

Bây giờ hình tượng Tần Đình ở Trung Châu, chính là một vị anh hùng ngăn cơn sóng dữ, cứu vớt Trung Châu khỏi tình cảnh chiến hỏa!

Mặc dù Tần Đình chính là tu sĩ Đông Hoang, nhưng thanh thế tại Trung Châu lại vượt xa những chưởng giáo đại phái dừng chân hàng ngàn hàng vạn năm ở Trung Châu.

Đã mơ hồ có thế đệ nhất Trung Châu.

Cho nên thời điểm Tần Đình rời khỏi Trung Châu, những nhân vật có mặt mũi trên toàn bộ Trung Châu đều đến đưa tiễn Tần Đình.

Mà đối thủ cũ năm đó của Tần Đình, tân chưởng giáo Ngọc Tiêu Cung Chư Tử Hằng cùng với tân chưởng giáo Thiên Phủ Trang Mộng Điệp cũng đến, thái độ cũng cực kì cung kính.

Lên làm chưởng giáo thánh địa, hai vị thiếu niên chí tôn tuổi trẻ khinh cuồng kia, hiện tại cũng ltrở nên vô cùng trầm ổn thành thục.

Đương nhiên là họ biết rõ địa vị Tần Đình bây giờ, trong lời nói đều cung phụng Tần Đình là tiền bối.

Mà nhìn Chư Tử Hằng và Trang Mộng Điệp có chút cung kính, trong lòng Tần Đình cũng có mấy phần quái dị.

Không biết nếu hai người này biết rõ sư tôn bọn hắn chết trong tay Tần Đình sẽ có phản ứng gì, nhìn đại địa Trung Châu xa dần, trong lòng Tần Đình cũng sinh ra một loại cảm xúc phức tạp.

Năm đó khi hắn mới đến Trung Châu cũng chỉ là một Thánh Tử ở nơi khác có chút danh khí mà thôi, mà bây giờ hắn ly khai Trung Châu, lại trở thành cao thủ tuyệt thế danh mãn thiên hạ!

Hắn ở Trung Châu, cũng đã gần trăm năm, đã vượt xa thời gian ở Đông Hoang, thời điểm trong lòng Tần Đình có ngàn vạn suy nghĩ, bỗng nhiên một làn gió thơm thổi tới, chính là Quân Đình Phi và Mộ Thanh Di.

Ngày đó hai nữ tử gặp nhau cũng cực kỳ khách khí.

Mộ Thanh Di biết rõ Đình Phi là ý trung nhân của Tần Đình, lại là Hư Thần đại năng, nên đối với Quân Đình Phi cực kì khách khí.

Mà Quân Đình Phi cũng biết rõ vị thiếu nữ Thần Đài Cảnh này chính là hồng nhan lúc trước của Tần Đình, tình cảm sâu đậm, cũng không bày ra khí thế Hư Thần đại năng. Nàng cũng ôn hòa với Mộ Thanh Di, thậm chí còn chỉ điểm Mộ Thanh Di không ít vấn đề về mặt tu hành.

Thời gian mấy tháng trôi qua, hai nữ nhân lại trở thành hảo hữu cực kỳ tốt.

Mỗi tay của Tần Đình ôm lấy một người, có hai vị tuyệt sắc làm bạn, quả thực phong lưu khoái hoạt!

Lúc này, Liễu trưởng lão xuất hiện sau lưng Tần Đình, cung kính nói: "Công tử, phía trước chính là địa giới Huyền Thiên Tông chúng ta, ta đã phái người thông tri tông môn, chắc hẳn lúc này, tông môn đã chờ ở sơn môn."

Tần Đình khẽ gật đầu, bây giờ hắn đã là Hóa Thần Cảnh, tự nhiên Huyền Thiên Tông phải gióng trống khua chiêng nghênh đón.

Mà trong mắt Quân Đình Phi cũng hiện lên một tia tò mò, nàng ở Trung Châu cũng nghe qua tên tuổi Huyền Thiên Tông, Huyền Thiên Tông là bá chủ Đông Hoang, cũng không thua gì siêu cấp thế lực như Lâm Lang Tiên Cảnh.

"Hôm nay, ngược lại phải nhận thức một phen. . ."

. . . .

Không biết qua bao lâu, bỗng nhiên một ngọn núi đập vào tầm mắt của Quần Đình Phi.

Tòa ngọn núi kia không biết cao bao nhiêu, như lợi kiếm đâm thẳng lên trời, ở trên mây xanh còn cao thêm mấy ngàn trượng!

Trên ngọn núi, có khắc ba chữ lớn.

Huyền Thiên Tông!

Chính là sơn môn bá chủ Đông Hoang, Huyền Thiên Tông!

Cảnh tượng khí thế bàng bạc bực này, dù Quân Đình Phi có kiến thức rộng rãi cũng không nhịn được âm thầm gật đầu.

Huyền Thiên Tông, xác thực bất phàm.

Mà đám thị nữ người hầu ở trên Thái Vũ Phi Lâu, thì nhao nhao thấp giọng reo hò một tiếng.

Bọn hắn đều là sống trong Huyền Thiên Tông từ nhỏ, đối với bọn hắn mà nói, Huyền Thiên Tông chính là nhà của bọn hắn, bây giờ rời Đông Hoang gần trăm năm, tự nhiên có cảm giác nhớ nhà vô cùng.

Bây giờ trở lại cố hương, tự nhiên ít nhiều đều có kích động.

Mà trước sơn môn Huyền Thiên Tông, vô số tường vân dâng lên, mây mù lượn lờ, như là tiên cảnh, mà trên quảng trường sơn môn, đã sớm chật ních người, chờ đợi Tần Đình đến.

Mà đứng đầu, chính là phụ thân Tần Đình, Tần Đế, cùng với Ứng Hoàng lão tổ vạn năm không có xuất quan!

Mà đứng đằng sau, chính là chưởng giáo Huyền Thiên Tông Lăng Tiêu Chân Nhân cùng tất cả đại phong chủ Huyền Thiên Tông, có thể nói, toàn bộ cao tầng Huyền Thiên Tông đều điều động, tới đón tiếp vị Huyền Thiên Thánh Tử Tần Đình này!

Nhìn thấy Thái Vũ Phi Lâu chậm rãi bay tới, trên quảng trường mấy chục vạn đệ tử Huyền Thiên Tông ẩn ẩn có chút rối loạn.

Có rất nhiều người kích động nói: "Thánh Tử đến!"

"Thánh Tử trở về!"

Rốt cục, nguyên bản có chút tiếng hoan hô tạp nham dần dần hội tụ thành một câu nói.

Mấy chục vạn đệ tử Huyền Thiên Tông cùng nhau hô to: "Cung nghênh Thánh Tử hồi tông!"

"Cung nghênh Thánh Tử hồi tông!"

. . . .

Ngàn vạn âm thanh hội tụ, trong lúc nhất thời, giữa thiên địa chỉ còn lại âm thanh này này!

Tần Đình nhìn mấy chục vạn đệ tử Huyền Thiên Tông hướng hắn thuần phục, lộ ra vẻ mỉm cười.

Áo gấm về nhà a. . .

0.12726 sec| 2409.039 kb