Đông Hoang, Huyền Thiên Tông.
Bây giờ ở Huyền Thiên Tông có thể nói là kín người hết chỗ.
Cường giả đến từ khắp các nơi trên thế giới cùng tụ hội ở Huyền Thiên Tông, Huyền Thiên Tông là bá chủ Đông Hoang, đương nhiên là chiếm diện tích cực kì to lớn, có những mười vạn Linh sơn.
Thế nhưng địa phương to lớn như thế, bây giờ xem ra cũng có chút cảm giác chật chội.
Bây giờ ở Huyền Thiên Tông, cường giả Thần Cung ở khắp nơi, cường giả Hư Thần cũng cực kì bình thường, một vài lão quái vật thường ngày ẩn tu không ra cũng nhao nhao rời núi, đi đến Huyền Thiên Tông xem lễ.
Bây giờ ở trong Huyền Thiên Tông đều là các cường giả, thực lực thấp nhất cũng là cường giả Thần Cung, hoặc là tất cả đại môn phái có tên tuổi.
Mà tuyệt đại đa số tu sĩ, phải có đến một trăm vạn tu sĩ đều đang ở bên ngoài sơn môn Huyền Thiên Tông, không có tư cách tiến vào bên trong, chỉ có thể xa xa nhìn về phía Huyền Thiên Tông.
Huyền Thiên Tông, trong một tòa đại điện.
Tần Đình và Tần Đế không nói gì, sau một hồi lâu, Tần Đình nói khẽ: "Phụ thân, người không muốn cùng con phi thăng Thần Giới sao?"
Tần Đế cười ha ha một tiếng, biểu lộ rõ vẻ phóng khoáng: "Ta cũng là đại tu sĩ Hóa Thần, khoảng cách phi thăng thành thần cũng chỉ có một bậc mà thôi! Qua vài năm nữa, ta tự nhiên cũng sẽ phi thăng thành thần, không cần nhờ sức mạnh của con. "
Tần Đình im lặng, hắn biết rõ cao thủ tuyệt thế giống như Tần Đế, xưa nay đều tâm cao khí ngạo, có kiên trì cùng ranh giới cuối cùng của mình.
Đương nhiên không nguyện ý mượn sức mạnh của người khác để phi thăng thành thần, mà là muốn dựa vào chính sức mạnh của bản thân để hoàn thành thành tựu.
Nếu Tần Đế mượn sức mạnh của Tần Đình để phi thăng Thần Giới, sợ rằng về mặt tâm cảnh sẽ lưu lại một sơ hở, điều này đối với Tần Đế mà nói đương nhiên là không thể tiếp nhận!
Mà Tần Đình cũng biết rõ Tần Đế nói không sai, phụ thân của hắn cũng là người tuyệt thế, cự ly phi thăng thành thần cũng chỉ cách có một bậc nữa thôi.
Như hôm nay, thêm cả việc gông xiềng cũng đã biến mất, Tần Đế lại tu luyện thêm mấy trăm năm nữa thì cũng có thể phi thăng thành thần.
Tần Đế cười nhạt một tiếng: "Nam nhi tốt, chí khí bốn phương, chớ mang tư thái tiểu nữ nhi, mau đi đi."
Tần Đình gật đầu, cung kính hướng về phía Tần Đế thi lễ, quay người hướng về cửa điện.
Nhìn bóng lưng Tần Đình rời đi, ánh mắt Tần Đế lộ ra một chút không nỡ nhưng lập tức liền bị kiêu ngạo lấp đầy.
Hôm nay, người đầu tiên trong thiên hạ sau trăm vạn năm cuối cùng cũng phi thăng thành thần, chính là nhi tử của hắn!
Tần Đình ở thế giới này lưu lại một truyền kỳ làm cho Tần Đế có một dự cảm mãnh liệt.
Người trẻ tuổi này ở Thần Giới, cũng sẽ lưu lại một truyền kỳ!
Tần Đế rất là chờ mong, lúc cha con bọn họ gặp nhau ở Thần Giới, Tần Đình sẽ đạt tới cảnh giới gì.
Tần Đình đi ra bên ngoài đại điện, Quân Đình Phi, Mộ Thanh Di và Bạch Linh Nhi Nữ đã ở bên ngoài cửa điện chờ đợi đã lâu.
Không chỉ là các nàng, mà Liễu trưởng lão và Nhiếp U cũng xuất hiện trước mặt hắn.
Lần này Tần Đình phi thăng Thần Giới, không đơn giản là dự định mang theo Quân Đình Phi và Mộ Thanh Di, cũng chuẩn bị mang theo Nhiếp U và Liễu trưởng lão.
Hai người này đều là tâm phúc và lão nhân theo hắn đã lâu, hắn đối với hai người này cũng rất có tình cảm.
Nếu để bọn họ ở lại Đông Hoang, với tư chất của hai người này, chỉ sợ việc thành thần là hoàn toàn vô vọng, cuối cùng có lẽ chỉ có thể tọa hóa mà thôi.
Mà bây giờ Nhiếp U và Liễu trưởng lão mang vẻ kích động, không nghĩ tới công tử lại đưa bọn họ cùng đi đến Thần Giới!
Đặc biệt là Liễu trưởng lão, hắn biết tư chất của mình, đời này có thể tu thành Thần Cung đã xem như là thắp nhang cầu nguyện.
Không nghĩ tới còn được đến Thần Giới!
Thần Giới!
Nghĩ tới đây Liễu trưởng lão liền cảm thấy một trận choáng váng, kích động không thể tự kiềm chế, nhìn Tần Đình mà khóe miệng run rẩy, muốn nói điều gì nhưng lại không nói nên lời.
Tần Đình cười nhẹ một tiếng, nói khẽ: "Đi thôi."
Dứt lời, hắn vung tay lên, mi tâm mở ra, thu mọi người vào trong tiểu thế giới.
Thân hình Tần Đình lóe lên, xuất hiện trên quảng trường Huyền Thiên Tông, mà Huyền Thiên Tông cũng bắt đầu vang lên từng đợt tiếng chuông.
Ngẩng đầu nhìn lại, trên một đỉnh núi cao nhất trong quần sơn, nơi có một biển mây lượn lờ, có một cái chuông đồng không biết sâu bao nhiêu, cao bao nhiêu được móc ngược ở trên một ngọn núi bao la hùng vĩ, vừa rồi tiếng chuông cũng là từ nơi đó truyền đến.
Phảng phất như đang tuyên bố một vị cao thủ tuyệt thế sắp sửa phi thăng thành thần!
Trên quảng trường, sớm đã lít nha lít nhít đầy người, mà các sứ giả môn phái ở khắp các nơi trên đài cao cũng đã nhập tọa, khí tức uy nghiêm túc mục.
Nhìn thấy Tần Đình xuất hiện, mọi người cùng đứng dậy, hướng về Tần Đình bái nói: "Tham kiến Tần chưởng giáo!"
Không chỉ có như thế, xa xa bên ngoài sơn môn Huyền Thiên Tông, một trăm vạn tu sĩ đang đứng quan sát cũng cùng nhau hô to: "Tham kiến Tần chưởng giáo!"
Khí thế rung trời, tiếng hô to vang vọng thiên địa!
Tần Đình nhìn vô số người thần phục hắn, nhãn thần tràn đầy sùng bái, cười nhạt một tiếng, hôm nay, hắn sẽ rời khỏi thế giới này.
Hắn không còn áp chế tu vi nữa mà hoàn toàn buông ra.
Ầm ầm, bầu trời bỗng nhiên âm trầm, khí thế Tần Đình liên tục tăng lên, đến một trình độ làm cho người ta khó có thể tin.
Sau đó toàn bộ thiên địa tựa hồ đột nhiên nghẹn ngào, đến cả đại tu sĩ Hóa Thần cũng không nghe được một âm thanh nào!
—— ——
Thể nội Tần Đình tuôn ra vô số thần uy khiến cho người ta chỉ cảm thấy trước mắt thoáng chốc xuất hiện một vài bức ảnh ầm ầm sóng dậy, thiên địa chưa mở, Hồng Mông chưa tích!
Nhưng vào lúc này đây, toàn thân Tần Đình đang bộc phát ra làm cho người ta sợ hãi rung động, thần uy mênh mông phun ra ngoài, thiên đạo pháp tắc nhanh chóng đổ sụp, chu vi xung quanh Tần Đình không ngừng sụp đổ, cũng không ngừng ngưng tụ!
Trong hư không, phảng phất vang lên âm nhạc thần linh, không trung lập tức vang lên một âm thanh rõ to, âm thanh kia khoan thai, đậm chất thôn quê, phảng phất có ức vạn loại âm thanh tụng kinh.
Những âm thanh đó vang lên giữa thiên địa đại đạo khiến lòng người không minh, có một loại cảm xúc ngộ đạo.
Phảng phất Thần Ma đầy trời đang hướng thế nhân tuyên bố, một vị Thần Linh đang được sinh ra!
Mà bên trong hư không, bỗng nhiên khai thiên tích địa, tiếng oanh minh không ngừng, một cánh cửa to lớn nổi lên trong hư không.
Cánh cửa này to lớn và hùng vĩ vô cùng, khoảng chừng phương viên mười vạn dặm, thậm chí địa phương cách Huyền Thiên Tông ở xa ức vạn dặm cũng có thể nhìn thấy cảnh tượng hùng vĩ này!
Trên cánh cửa phác hoạ đạo văn vô cùng huyền diệu, ẩn chứa ý nghĩa cực kì thâm ảo, chỉ tiếc mọi người ở đây cũng không lĩnh ngộ được một tơ một hào những thứ ảo diệu bên trong.
Mà xuyên thấu qua cánh cửa này, có thể nhìn thấy một thế giới khác.
Ở đó sao trời sáng chói vô cùng, hào quang vạn đạo tinh hà, mặc dù chỉ có thể nhìn thấy một góc băng sơn của thế giới kia, nhưng cũng đủ làm cho tất cả mọi người say mê trong đó, vì thế giới này quá lộng lẫy, rung động!
Nơi đó, chính là Thần Giới.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo