Tần Đình đứng chắp tay, bay vào vực sâu.

Vực này sâu không thấy đáy, càng bay xuống Tần Đình càng có thể cảm giác được một cỗ khí tức làm lòng người sợ hãi.

Như thể có một Ma Đế ở bên trong.

Một cỗ ma khí từ lòng đất phun ra ngoài, không ngừng sôi trào.

Đáy truyền ra từng đợt âm phong, âm phong có tiếng quỷ khóc thần gào, thảm thiết không đành lòng nghe.

Tần Đình mặt không đổi sắc, nhãn thần không chút bận tâm, thân hình chớp động, chớp mắt đã lao đi ngàn dặm, đi tới chỗ sâu.

Đây là..

Cho dù với kiến thức của Tần Đình, cũng không nhịn được bị cảnh tượng trước mắt làm chấn động.

Ở đáy vực sâu, có một tòa pháp trận cực kì to lớn !

Mà tại trung ương pháp trận, có một cỗ khí tức cường đập vào mặt, cỗ khí tức này toàn là ma uy, cuồng bạo, bá đạo, huyết tinh!

Tràn đầy ma tính, phảng phất như có một Ma Đế còn sống đang bị trấn áp, làm cho người ta sợ hãi, kính sợ, thần phục!

Trong đại trận, một bộ xương khô vô cùng kinh khủng ngồi trên một cái bệ đá, đầu lâu rũ xuống, trong xương khô tràn ra ma khí vô cùng vô tận, thậm chí đến thiên đạo cũng bị cỗ ma khí này xâm nhiễm ăn mòn!

Mà bộ xương khô này bị quấn đầy xiềng xích, lít nha lít nhít!

Mỗi một đạo xiềng xích đều kết nối với một cây đồng trụ cao tới mấy trăm trượng, cùng nhau hợp thành một tòa pháp trận khổng lồ!

Pháp trận có đạo văn lưu chuyển, phong ấn bộ xương khô, không ngừng hút ra pháp lực của bộ xương khô, dùng để vận chuyển đại trận!

Thế nhưng dù như thế, bộ xương khô này vẫn chưa chết!

Trong xương khô có một cái trái tim còn chậm rãi nhảy lên, vô số ma khí từ trong xương khô phát ra, huyết nhục hắn đã khô kiệt, nhưng chỉ xương cốt đã có uy năng kinh khủng như thế!

Đây chính là Tà Thần!

Kẻ bị phong ấn một vạn năm, ma đạo chi tổ uy chấn Trung Châu, Tà Thần!

Tần Đình đi đến bên cạnh pháp trận, đánh giá bộ xương khô này, trong lòng có mấy phần sợ hãi thán phục.

Bị phong ấn ở tử vong chi địa như Mê Vụ Uyên vạn năm, không chỉ không có linh khí bổ sung, ngược lại còn bị pháp trận không ngừng rút ra pháp lực!

Thế mà còn chưa chết!

Sinh mệnh lực cường đại bậc này, không hổ là cường giả đã gần với thần, chỉ bằng nhục thân mà nói, Tà Thần đã không khác Thần Linh, thảo nào Ngọc Hoàng Chân Nhân cũng không giết chết hắn được.

Bỗng nhiên, trong lòng Tần Đình hơi động, cảm giác được một cỗ khí tức kinh khủng đang cấp tốc lao tới.

Xem ra vị Vô Hoa lão tổ kia đã phát hiện ra.

Tần Đình không chần chờ nữa, vung tay lên, bốn mảnh vỡ đạo bàn từ mi tâm bay ra, lơ lửng ở giữa không trung. Lập tức Tần Đình đẩy pháp lực chui vào bốn mảnh vỡ này, bốn mảnh vỡ đạo bàn quang mang đại thịnh, hòa làm một thể, hóa thành đạo bàn!

Sắc mặt Tần Đình khẽ động, đạo bàn bay đến bên trong pháp trận, rơi vào trận nhãn.

Ầm ầm!

Pháp trận ầm ầm một tiếng, ngừng vận chuyển, không còn hấp thụ pháp lực của xương khô. Mà vô số xích sắt cũng được rút ra, cởi bỏ phong ấn Tà Thần !

Đông!

Thiên địa yên tĩnh, rốt cuộc nghe không được một thanh âm nào, chỉ có thể nghe được tiếng một trái tim nhảy lên.

Bộ xương khô bỗng nhiên động một cái, dần dần bên ngoài xương cốt hiện ra đủ loại đạo văn huyễn lệ, đạo văn xen lẫn, hình thành từng mạch máu vô cùng thô to, dày đặc bên ngoài xương cốt.

Lập tức vô số huyết nhục sinh ra, mà trong hư không cũng có vô số đạo văn tràn vào Tà Thần, làn da cũng sinh ra, không còn là xương khô !

Sau một lúc lâu, Tà Thần từ xương khô biến thành bộ dáng nhân loại, thậm chí đến tóc cũng mọc dài ra!

Chỉ là bị phong ấn một vạn năm, nên Tà Thần vẫn gầy trơ xương, như thể chỉ có da bọc xương.

Nhưng dù là như thế, Tần Đình vẫn có thể cảm giác được cơ thể tràn ngập pháp lực của Tà Thần, đủ để hủy thiên diệt địa, đồ thần diệt ma, đến cả Tần Đình cũng không nhịn được hoảng sợ!

Xem ra, mình đã thả ra một tồn tại rất ghê gớm.

Tà Thần chậm rãi mở hai mắt ra, một sát na đó, trên thân hắn truyền đến rung động làm lòng người sợ hãi.

Tà Thần, hoàn toàn thức tỉnh.

Giờ khắc này, không chỉ Tần Đình cảm thấy vô cùng rung động, đến cả ức vạn sinh linh Trung Châu cũng đồng thời cảm giác được sợ hãi!

Vô số tu sĩ cảm thấy run lên trong lòng, sắc mặt kinh nghi bất định, trong lòng sinh ra một cảm giác như sắp có đại họa lâm đầu!

Đến cả những người phàm tục cũng lâm vào khủng hoảng không rõ, phảng phất như tận thế sắp giáng lâm!

Lâm Lang Tiên Cảnh cách Mê Linh Uyên ức vạn dặm, tại một tòa đại điện cực kì hùng vĩ.

Ngọc Hoàng chân nhân đang nhắm mắt cảm thụ thiên đạo, bỗng nhiên thần sắc khẽ động, chậm rãi mở hai mắt ra, đứng dậy đi đến trên đài cao, nhìn về phương hướng Mê Vụ Uyên.

Hắn đứng chắp tay, ánh mắt lạnh lùng, không biết đang suy nghĩ cái gì...

0.12704 sec| 2414.641 kb