Thần sắc đám người rung động nhìn công tử nhà mình, trong lòng tràn đầy thần phục cùng khâm phục chi ý.
Không đến trăm năm đã bước vào Hư Thần, đây là đại thành tựu cỡ nào cơ chứ!
Chưa từng nghe thấy!
Có thành tựu bực này, từ khai thiên tích địa đến nay, công tử chính là đệ nhất nhân!
Tần Đình nhìn về phía Mộ Thanh Di, phát hiện nàng đã thành công tu thành Thần Đài, tốc độ tuy nói không cách nào so sánh được với hắn.
Nhưng tính trong thế hệ trẻ cũng đã là không tồi, ngày sau thành tựu không nhỏ.
Tần Đình nói chuyện phiếm với mọi người một hồi, đám người nhao nhao thức thời cáo từ.
Chỉ còn lại Mộ Thanh Di cùng Tần Đình.
Sau khi đám người rời đi, Mộ Thanh Di rốt cuộc nhẫn chịu không được tưởng niệm trong lòng, bổ nhào vào ngực Tần Đình, ôm chặt lấy Tần Đình.
Nàng nói khẽ: "Đình ca ca, ta rất nhớ ngươi."
Tần Đình cũng ôm lấy thân thể mềm mại của Mộ Thanh Di, sinh lòng cảm thán.
Quả thực từ sau khi Trung Châu, hắn chưa từng có thời gian ở cùng Mộ Thanh Di một chỗ, lần này bế quan lại là hai mươi năm!
Hai người vuốt ve an ủi một hồi.
Mộ Thanh Di ra khỏi lồng ngực Tần Đình, cười nói: "Nếu là Chu tỷ tỷ, Lý tỷ tỷ các nàng biết được ngươi đã là Hư Thần đại năng, khẳng định sẽ giật mình nhiều đi."
Tần Đình cũng mỉm cười, lúc hắn rời khỏi Đông Hoang mới chỉ là Thần Đài Cảnh, mà bây giờ cũng đã là Hư Thần đại năng.
Tốc độ tu hành bực này, đích thật là có chút kinh thế hãi tục.
Mộ Thanh Di lộ vẻ ái mộ nhìn Tần Đình, trong lòng có mấy phần cảm thán.
Nàng tự nhận mình cũng là nhân vật thiên tài, vốn nghĩ có thể cố gắng tu luyện, đuổi theo bước chân Tần Đình.
Không nghĩ tới chênh lệnh giữa hai người ngày càng xa, nhưng có thể có được một phu quân thông thiên, cũng là vận may của mình.
Hai ngày sau đó, bao hàm nỗi khổ tương tư, Mộ Thanh Di luôn dính ở bên người Tần Đình.
Mà Tần Đình cũng quên đi tất cả, bồi Mộ Thanh Di thật tốt mấy ngày.
Nhưng dù sao Mộ Thanh Di cũng là nữ nhi của chưởng giáo thánh địa, thông tình đạt lý, mặc dù không biết rõ Tần Đình có mưu đồ gì.
Nhưng nàng cũng biết rõ Tần Đình có việc quan trọng cần hoàn thành, cho nên chỉ ở chung với Tần Đình mấy ngày, sau đó lại bế quan tu hành.
Mặc dù bây giờ Trung Châu đại loạn, các nơi đều là chiến hỏa.
Nhưng an nguy của Vân Ninh Đảo lại không cần lo lắng, Vân Ninh Đảo bên cạnh đế đô, mà đế đô chính là vùng đất do thánh địa đệ nhất Trung Châu Lâm Lang Tiên Cảnh quản hạt.
Cho nên đế đô vẫn bình tĩnh trước chiến hỏa, coi như đây là khối tịnh thổ cuối cùng của Trung Châu.
Trong một đại điện, Tần Đình đứng chắp tay, hướng về phía Nhiếp U, thản nhiên nói: "Trong khoảng thời gian ta bế quan, thế cục Trung Châu như thế nào?"
Nhiếp U cung kính nói: "Hiện tại thế cục Trung Châu thối nát, ma tu đã có chỗ đứng chân, chiếm cứ không ít lãnh thổ Trung Châu, thanh thế đại chấn, nhưng tất cả đại thánh địa Trung Châu lại không có biện pháp tốt nào, chỉ có thể là miễn cưỡng áp chế ma tu."
"Đại quân Yêu tộc đang áp cảnh, không ngừng xung đột với Trung Châu, toàn diện khai chiến cũng chỉ là vấn đề thời gian."
"Quân tinh nhuệ của tất cả đại thánh địa Trung Châu trên cơ bản cũng đang kiềm chế ở biên cảnh cùng Mê Linh Uyên, cho nên đối với chưởng khống Trung Châu đã hạ xuống thấp nhất, tất cả đại thế lực Trung Châu bắt đầu không còn tuân theo hiệu lệnh thánh địa, chiếm đoạt lẫn nhau, thế cục cực kì hỗn loạn!"
"Bây giờ Trung Châu đã hãm sâu vào trong vũng bùn!"
Dứt lời, hắn khâm phục nhìn công tử nhà mình.
Hắn chính là tâm phúc của Tần Đình, tự nhiên là biết rõ Trung Châu rơi vào tình trạng như bây giờ, tất cả đều là công tử nhà mình gây nên!
Tâm cơ mưu đồ bực này, quả thật cải thiên hoán nhật!
Sau khi Tần Đình nghe xong, thần sắc nhàn nhạt, thế cục Trung Châu hoàn toàn giống như suy đoán của hắn.
Tần Đình đột nhiên hỏi: "Tất cả đại thánh địa Trung Châu có động tĩnh gì không?"
Nhiếp U cười nói: "Bây giờ tất cả đại thánh địa ốc còn không mang nổi mình ốc, đều đã không đồng tâm một lòng, tất cả đại thánh địa thậm chí còn có người cấu kết với ma tu, việc này thiên hạ đều biết!"
Tần Đình bỗng nhiên hứng thú mấy phần, lông mày hơi nhíu: "Ồ?"
Nhiếp U cười nói: "Tất cả đại thánh địa vây quét ma tu đều gặp bất lợi, chính là bởi vì có người mật báo cho ma tu, để ma tu thiết kế bẫy rập, trong đó Ngọc Tiêu Cung cùng Thiên Phủ tổn thất thảm trọng nhất!"
"Tuy nói còn chưa tra ra được thánh địa nào cấu kết với ma tu, nhưng là tất cả đại thánh địa đều cảm thấy bất an, luôn đề phòng lẫn nhau!"
Sau khi Tần Đình nghe xong, mỉm cười.
Đây chính là nhân tâm!
Chỉ cần có miếng mồi béo bở, dã tâm sẽ không ngừng sinh sôi!
Ngọc Tiêu Cung và Thiên Phủ chính là thánh địa đứng đầu Trung Châu, chiếm cứ tài nguyên cũng là nhiều nhất.
Xem ra thánh địa nào đó nghĩ thừa cơ hội này, lợi dụng ma tu kéo Ngọc Tiêu Cung và Thiên Phủ xuống ngựa!
Rốt cuộc là đại thánh địa nào, Bạch Ngọc Kinh hay là Xuất Vân Thành?
Hay là Kim Cương Tông xưa nay vẫn trung lập?
Thậm chí cũng có thể là khổ nhục kế của Thiên Phủ!
Tần Đình khẽ lắc đầu, không suy nghĩ thêm nữa.
Vô luận là thánh địa nào cấu kết với ma tu đều cực kì có lợi cho kế hoạch của Tần Đình.
Bây giờ tất cả đại thánh địa Trung Châu không còn đồng lòng, có rất nhiều sự tình, ngược lại có thể lợi dụng một phen.
Nghĩ tới đây, trong mắt Tần Đình hiện lên một tia quỷ dị. . .
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo