Trần Thực có thể nhìn thấy rõ mọi thứ vào ban đêm, nhưng không thể nhìn xa, miễn cưỡng ngưng tụ thị lực, nhìn thấy bóng đen kia là một con gấu đen, bên ngoài khoác xiêm y của nhân loại, là đạo bào của thư sinh, đầu búi tóc, cài trâm cài tóc. Đạo bào của nó rộng thùng thình, che khuất thân hình mập mạp.
—— Thư sinh mặc đạo bào, nghe đồn bắt nguồn từ Gia Tĩnh hoàng đế, Gia Tĩnh hoàng đế chính là người trong Đạo Môn, được xưng là Vạn Thọ Đế Quân, Tử Cực Tiên Ông, đồng thời ban thưởng đạo bào cho văn võ bá quan. Sau đó, thư sinh lấy việc mặc đạo bào làm vinh hạnh.
Nếu như ban đêm gặp phải con gấu này, nhất định sẽ cho rằng nó chỉ là một nữ thư sinh mập mạp. Chỉ có đi tới gần, mới có thể nhìn ra nó là gấu.
Nhưng khi nhìn thấy nó, thường cũng đã muộn, gấu đen sẽ trực tiếp nhào tới, ăn tươi nuốt sống nhà ngươi!
Con gấu đen này vừa ăn chân của thư sinh kia vừa cảnh giác hết nhìn đông tới nhìn tây, lúc ăn cái gì đó âm thanh rất nhỏ, chắc là lo đánh thức những người khác.
Đột nhiên, nó như phát giác được cái gì, quay đầu nhìn về phía Trần Thực.
Ánh mắt Trần Thực hấp háy, đang định thi triển pháp thuật chém giết con gấu đen này, đột nhiên trong phòng thần quang hiện ra, sau đầu Triệu Khai Vận hiện ra Thần Đàn Thần Thai, ông một tiếng, một đạo kiếm khí bay ra!
Gấu đen linh hoạt vô cùng, trong khoảng cách gần như vậy mà tránh được Tử Ngọ Trảm Tà Kiếm của Triệu Khai Vận, lấy tay bắt lấy thư sinh ăn một nửa kia, rầm một tiếng đâm xuyên vách tường, chạy ra khỏi phòng!
“Tà ma, còn định chạy!”
Triệu Khai Vận không ngờ nó có thể tránh được kiếm khí của mình, lập tức tung người nhảy lên đuổi theo ra ngoài. Đột nhiên, một tiếng gió rít thổi qua bên người, suýt nữa mang theo y bay về phía trước.
Triệu Khai Vận kinh ngạc không thôi, vội vàng ổn định thân hình, đã thấy thân hình không mấy cao lớn xuyên qua lỗ thủng lao ra, chính là Trần Thực, bay thẳng đến con gấu đen!
“Đừng tới gần!”
Triệu Khai Vận kinh hãi kêu lên một tiếng, chỉ thấy bóng người kia vừa chạm vào con gấu đen đang nhảy vọt như bay kia, một bóng đen khổng lồ như bị sét đánh, bay sang một bên, ầm ầm ầm liên tục đâm xuyên mấy bức tường mới dừng lại.
Những thư sinh khác lập tức bừng tỉnh, nhao nhao đứng dậy nhìn ra ngoài.
Bọn họ đều là tú tài, được thần ban thưởng Thần Thai, giờ phút này tế lên từng Thần Đàn, Thần Thai phát ra hào quang chiếu rọi dịch trạm sáng rực như ban ngày.
“Đã xảy ra chuyện gì?”
Bốn phía xôn xao ồn ào, khắp nơi đều là tiếng hỏi thăm.
Triệu Khai Vận vội vàng chạy lên phía trước, đã thấy con gấu đen thành tinh kia xương cốt toàn thân vỡ vụn, như một bãi bùn nhão ngã xuống dưới tường, không còn hơi thở.
Triệu Khai Vận nghi hoặc không thôi, vội vàng chạy tới bên cạnh Trần Thực. Chỉ thấy Trần Thực khí huyết bốc hơi, hình thành một đám mây máu bên ngoài cơ thể, nâng thư sinh bị gặm mất chân kia lên không trung.
“Hắn trúng Mê Hồn phù, hồn phách bị mê hoặc, đi giữa hai giới âm dương, cho nên vẫn cứ hôn mê bất tỉnh.”
Trần Thực dùng khí huyết nâng thư sinh kia, tay phải kết kiếm quyết, nhanh chóng nói: “Ta lấy Chiêu Hồn phù gọi hồn phách của hắn, để hồn phách của hắn quay về thân thể!”
Hắn vừa dứt lời, tay phải kiếm chỉ làm bút, vẽ ra Chiêu Hồn phù trên không trung, khí huyết ngưng tụ thành phù, lập tức ông một tiếng trở nên sáng ngời, văn tự vặn vẹo mà thần bí lập lòe phát sáng, bị Trần Thực nhẹ nhàng đẩy vào trong cơ thể thư sinh kia.
“Đau quá!”
Thư sinh kia tỉnh lại, ôm bắp chân của mình phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết.
Trần Thực không để ý tới thư sinh kia nữa, mà đi tới trước mặt gấu đen thành tinh đã chết, giống như là đang tìm kiếm cái gì đó.
Triệu Khai Vận thấy thế vội vàng đi theo, hắn không khỏi bội phục vạn phần, nói: “Trần huynh đệ, trình độ phù lục của ngươi cao như vậy, đến Hồng Sơn đường chỉ e có thể lĩnh bổng lộc hàng tháng ba mươi lượng, ít ra cũng là một Giáo Đầu! Con tà ma này dám chạy đến dịch trạm ăn thịt người, đúng là to gan lớn mật!”
Trần Thực lắc đầu nói: “Ả không phải tà ma.”
“Không phải tà ma?” Triệu Khai Vận ngơ ngẩn.
Trần Thực sờ sờ sau đầu Hắc Hùng, đột nhiên nắm lấy một sợi lông cứng rắn, nhổ mạnh ra, thân thể gấu đen thành tinh kia vặn vẹo biến hóa, chẳng bao lâu sau đã từ gấu biến thành một nữ tử!
“Đây là Tạo Súc thuật, một loại pháp thuật. Nữ tử này hẳn là tu luyện Tạo Súc thuật, có thể biến người khác thành súc vật, cũng có thể biến mình thành mãnh thú.”
Trần Thực suy đoán: “Ả ta biến thành gấu đen, khó lòng khống chế thú tính nên mới ra ngoài ăn thịt người.”
Triệu Khai Vận nhìn thấy lệnh bài bằng gỗ bên hông nữ tử kia, lắp bắp kinh hãi, la lên thất thanh nói: “Là đệ tử Thiên Mỗ hội! Gây họa rồi! Trần huynh đệ, chúng ta đi mau!”
Y túm lấy lệnh bài bằng gỗ kia, xoay người rời đi.
Trần Thực vội vàng đuổi theo y, hỏi: “Thiên Mỗ hội là gì? Triệu huynh, lần này người của Thiên Mỗ hội dùng Tạo Súc thuật mất khống chế, chạy đến dịch trạm ăn thịt người, chúng ta có lý. Sao phải rời đi?”
Triệu Khai Vận ra hiệu hắn trước tiên đừng nói chuyện, vội vàng đi ra dịch trạm, lúc này mới nói: “Có lý cũng không nói rõ được! Quan phủ Củng Châu tỉnh chẳng hỏi han gì, còn có chỗ nào giảng đạo lý? Ta là phù sư của Hồng Sơn đường, chúng ta đến Hồng Sơn đường, đặt lệnh bài này ở phía sau lư hương, mượn hương khói áp chế lệnh bài, Thiên Mỗ không dám trêu chọc Hồng Sơn nương nương!”
Trong lòng Trần Thực lo sợ bất an, ban ngày hắn đã từng chứng kiến Tào Lão hội, Diêm Lão Hội và Hồng Sơn đường ở Củng Châu thờ phụng đám tà ma, vô cùng cường đại, quả thực không khác nào Tà Thần. Nếu như bị tồn tại như vậy để mắt tới, đúng là không phải chuyện tốt!
“Triệu huynh, để ta cầm Thiên Mỗ lệnh, miễn liên lụy đến huynh.” Trần Thực nói.
Triệu Khai Vận do dự một chút, đưa Thiên Mỗ lệnh cho hắn, nói: “Vật này không thể tổn hại, sau khi bị tổn hại, Thiên Mỗ sẽ cảm ứng được ngươi, nếu biết ngươi giết đệ tử Thiên Mỗ hội, nhất định sẽ bắt ngươi đi, sống không bằng chết!”
Trần Thực cảm ơn.
Triệu Khai Vận và hắn chỉ là mới quen biết, nói qua vài câu, nhưng đối đãi với người khác rất nhiệt tình, rõ ràng là chuyện của Trần Thực, y lại chủ động gánh vác, giúp hắn bày mưu tính kế.
“Là người đáng để kết giao.” Trần Thực thầm nghĩ.
Tuy thế đạo hiểm ác, nhưng hắn vẫn gặp được không ít người mang theo hy vọng, như Gia Cát Kiếm, như Lý Thiên Thanh, như Đinh Đinh, lại như Triệu Khai Vận bên cạnh.
Tổng đàn của Hồng Sơn đường cách dịch trạm không xa, chỉ khoảng hai dặm, Triệu Khai Vận đến trước tổng đàn, mấy lực sĩ Hồng Sơn đường canh giữ ở ngoài cửa, còn có hai con sư tử đá cao hơn một người đứng trước cửa.
Nhìn thấy bọn họ, hai con sư tử đá kia đột nhiên nhúc nhích, một con sư tử đá từ bệ đá nhảy xuống, giơ chân trước to lớn chặn hai người lại.
“Dừng lại!” Một lực sĩ Hồng Sơn đường nói.
Triệu Khai Vận lấy tín vật của Hồng Sơn đường ra, con sư tử đá này mới cho bọn họ đi.
Mấy tên lực sĩ Hồng Sơn đường cũng không ngăn cản.
Triệu Khai Vận nhanh chóng hỏi: “Mấy vị sư huynh, Đường chủ có ở đây không?”
Một lực sĩ lắc đầu: “Đường chủ không có ở đây. Bành Bảo xuất hiện một con Trúy, mấy huynh đệ đã bỏ mạng, Tiêu Hương chủ cũng không thể bắt được nó mà còn bị trọng thương, Đường chủ đã tự mình đến đó.”
“Có Hương chủ nào ở tổng đàn không?”
“Lộ Hương chủ đang ở Hương đường.”
Triệu Khai Vận vội vàng dẫn Trần Thực vào tổng đàn, Trần Thực nhìn xung quanh, chỉ thấy tòa nhà lớn này rường cột chạm trổ, hai ba bước là một cái lư hương, trong lư đốt hương, mười bước tất có đèn lồng đỏ.
Đường trong tổng đàn khúc khuỷu, từ dưới tòa nhà cao lớn đi qua hành lang dài, lại men theo tường đi qua mấy cánh cửa, lúc này mới đến Hương đường.
Trong Hương đường bày chín mươi chín ngọn đèn dầu, đèn đuốc tuy nhiều, nhưng không sáng lắm.
Có mấy người ngồi trên bồ đoàn trước đèn dầu, trong đó có một người đang xuất Nguyên Anh, lượn lờ trong ngọn lửa đèn, ra vào ngọn lửa.
Người này hẳn là một phù sư, bốn phía bồ đoàn dưới tọa hiện ra cấu tạo Kim Quang phù bằng khí huyết, chắc là y bị thương, Kim Quang phù còn được gọi là Kim Quang Hộ Thân phù, có thể trấn thủ đạo tâm, không bị ngoại tà xâm nhập.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo