Hồng Sơn nương nương người nhỏ nhưng ăn rất nhiều, buổi sáng sớm trên đường toàn là quán ăn, không có cửa hàng nào khác, nàng kéo Trần Thực đi từ quán này sang quán khác, ăn hết thứ này đến thứ khác,vẫn chưa thấy chán.
Trần Thực là ăn no đầu tiên, Hắc Oa là thứ hai.
Sau đó, đến cả xe gỗ cũng ăn no, nàng vẫn hưng phấn đi tiếp.
“Ta muốn ăn cái kia!” Nàng quay đầu lại nói.
“Rốt cuộc đám người Hồng Sơn đường kia đã bỏ đói vị nương nương này bao lâu rồi?” Trần Thực thầm oán.
Hồng Sơn nương nương ăn hết đồ ăn trên ba con phố, ăn đến nỗi trong túi Trần Thực không còn một đồng nào, hắn đành phải lấy ngân phiếu trăm lượng đến ngân hàng đổi chút bạc vụn, sau đó mới có thể tiếp tục thỏa mãn cái bụng của Hồng Sơn nương nương.
Sau khi trời sáng, các cửa hàng khác cũng lần lượt mở cửa, náo nhiệt hơn lúc sáng sớm rất nhiều.
Hồng Sơn nương nương kéo Trần Thực đi khắp nơi, nàng rất tò mò với tất cả mọi thứ, thành Củng Châu náo nhiệt và phồn hoa hơn huyện thành Tân Hương rất nhiều, đủ loại mặt hàng đều có.
Mỗi một quầy hàng, mỗi một cửa tiệm, nàng đều chạy đến, hoặc là ngồi xổm xuống hoặc là ghé sát vào, tò mò nhìn chủ quán rao hàng bán hàng.
Chẳng bao lâu sau, nàng đã mua hết tất cả đồ chơi trên quầy hàng của một người bán hàng rong.
Nàng cầm chong chóng trên tay, tay kia cầm kẹo đường, không đủ tay, nàng bèn mọc thêm một cánh tay để cầm diều, sau đó lại mọc thêm một cánh tay cầm trống bỏi…
Trên quầy hàng của người bán rong kia có mấy chục món đồ chơi, nàng cũng mọc ra mấy chục cánh tay, cầm hết những món đồ chơi kia, chơi đùa vui vẻ.
Người khác không nhìn thấy nàng, chỉ nhìn thấy đồ chơi bay lơ lửng trên không trung, chong chóng xoay tròn, diều bay lượn, trống bỏi lắc lư phát ra tiếng kêu leng keng…
“Hắc Oa!”
Trần Thực có phần lo lắng, vội vàng nói: “Ngươi có thể khống chế được không?”
Hắc Oa còn lo lắng hơn cả hắn, nó đang dốc hết sức khống chế tâm trí của tất cả mọi người trên con phố này, mệt đến nỗi há to miệng thở dốc, lưỡi thè ra ngoài.
Nó dốc toàn lực khống chế, muốn khống chế tâm trí của mấy trăm người trên con phố này, bởi vậy nên đã quên mất việc quấy nhiễu nhận thức của Trần Thực.
Từ sau khi gia gia qua đời, Trần Thực vẫn luôn bị Hắc Oa quấy nhiễu, lúc này đột nhiên khôi phục thần trí, hắn kinh ngạc nhìn Hắc Oa, thầm nghĩ: “Hình như con chó nhà mình có gì đó không đúng lắm… Ừm, vốn dĩ nó đã không bình thường rồi. Thôi kệ nó vậy.”
Hắc Oa là do gia gia để lại cho hắn, là “Người” thân nhất của hắn, cho dù nó có gì khác thường, hắn cũng sẽ không bỏ rơi nó.
Hắc Oa cố gắng khống chế cả con phố, vô cùng gian khổ, ý chí của mỗi người đều mạnh yếu khác nhau, hơn nữa còn có tu sĩ đi ngang qua, muốn khiến cho tất cả mọi người đều không nhận ra điểm khác thường là một thử thách vô cùng lớn đối với nó.
Nhưng may mắn là Hồng Sơn nương nương nhanh chóng chán những món đồ chơi này, nàng lại để ý tới những thứ khác.
Trần Thực theo nàng đi khắp nơi, chưa đến buổi trưa, một trăm lượng bạc đã tiêu gần hết, sau đó bọn họ đến tiệm vải, tìm thợ may áo mới cho nàng, hẹn mấy hôm nữa quay lại lấy.
Cuối cùng, một trăm lượng bạc cũng hết sạch.
Trần Thực đau lòng không thôi, tuy tú tài lão gia có chút gia sản, nhưng cũng không chịu nổi cách tiêu xài hoang phí như vậy, chỉ sợ không bao lâu nữa, hắn sẽ phải ra đường ăn mày.
“Ta đến Hồng Sơn đường là để kiếm tiền, bây giờ một đồng cũng chưa kiếm được, ngược lại còn tiêu không ít.”
Hắn suy nghĩ xem còn cách nào kiếm tiền nhanh chóng không, nhưng những cách kiếm tiền nhanh chóng đều được ghi trong luật pháp Đại Minh, người thường không thể làm được.
Trần Thực đột nhiên nhớ đến chuyện mình nhặt được mai rùa ở miếu Sơn Quân, bán mai rùa kiếm tiền, có lẽ hắn có thể đến nơi Hồng Sơn nương nương xuất thế tìm kiếm, biết đâu được lại nhặt được bảo bối gì đó, kiếm được một khoản, hắn bèn hỏi: “Nương nương, năm đó người xuất thế từ nơi nào?”
Hồng Sơn nương nương đáp: “Nơi ta xuất thế là Yên Hà Lĩnh ở núi Hoành Công, ra khỏi thành đi về phía nam bốn mươi dặm là đến.”
Trần Thực hỏi: “Người có thể dẫn ta đi xem thử không?”
“Đương nhiên là được!”
Trần Thực nhảy lên xe gỗ, kéo nàng lên xe, Hắc Oa trả lại la bàn cho hắn.
“Hắc Oa, ngươi cũng lên xe đi.” Trần Thực nói.
Hắc Oa nhảy lên xe, ngồi ở phía sau, Trần Thực điều khiển la bàn, đi về phía nam thành.
Chưa ra khỏi thành, bọn họ đã nhìn thấy phía trước người đông nghìn nghịt, chặn kín đường.
Trần Thực đứng trên xe, nhìn về phía trước, chỉ thấy hơn mười tên ăn mày cụt tay, cụt chân đang chặn đường, những tên ăn mày này có nam có nữ, có già có trẻ, bọn chúng chặn đường xin tiền của các cửa hàng. Nếu không cho tiền, bọn chúng sẽ chặn đường không cho đi.
Người đi đường không qua được, bị chặn lại ở đó.
“Là người của Thiên Mỗ hội.” Hồng Sơn nương nương nhìn xung quanh, nói: “Người của Thiên Mỗ hội không làm việc, trên danh nghĩa là dựa vào trời nuôi, nhưng thực chất là dựa vào ăn mày. Bọn họ chặn đường này rồi, chắc là sẽ không đi ngay đâu, chúng ta đi đường khác thôi.”
Trần Thực đổi hướng, nhưng hai con phố bên cạnh cũng bị người của Thiên Mỗ hội chặn lại, bọn họ đành phải đi vòng qua cửa thành phía đông.
Tổng đàn của Thiên Mỗ hội nằm ở gần cửa đông, cũng là một tòa nhà lớn chiếm diện tích hơn mười mẫu, từ xa, Trần Thực đã nhìn thấy cái đầu khổng lồ của Thiên Mỗ đứng sừng sững giữa những ngôi nhà, thỉnh thoảng lại xoay chuyển, nhìn về bốn phương tám hướng, miệng khẽ đóng khẽ mở, không biết đang nói gì.
Tổng đàn của Thiên Mỗ hội đang có công trình, hình như đang xây dựng một tòa đại điện, nhưng quy mô lớn hơn rất nhiều so với đại điện bình thường, chắc là nơi để thờ phụng Thiên Mỗ.
Đột nhiên, Thiên Mỗ nhìn thấy Trần Thực, ánh mắt dữ tợn, độc ác.
Trần Thực trong lòng sợ hã, vội vàng rời đi.
“Thiên Mỗ hội gần đây rất hưng thịnh, hội viên ngày càng đông, hương khói ngày càng cường thịnh, chỉ sợ không bao lâu nữa sẽ đuổi kịp ta.”
Hồng Sơn nương nương có phần lo lắng, nói: “Bây giờ ta còn có thể áp chế mụ ta, nếu có một ngày ta không áp chế được mụ, e rằng Hồng Sơn đường chúng ta sẽ gặp bất lợi.”
Trần Thực hỏi: “Nương nương, Thiên Mỗ hội chỉ dựa vào ăn mày thôi sao?”
Hồng Sơn nương nương lắc đầu, nói: “Ăn mày chỉ là một phần trong những việc bọn chúng làm. Thiên Mỗ hội dựa vào tạo vật mà sống, ta nghe Tiểu Thành nói, bọn chúng còn làm cả việc thải sinh chiết cốt.”
Trần Thực nghe không hiểu, điều khiển xe gỗ ra khỏi thành, đi đường thẳng về phía nam, đến Yên Hà Lĩnh.
Hoành Công sơn là một dãy núi lớn kéo dài từ tây nam đến đông bắc dài đến sáu bảy ngàn dặm, nếu tính toán kỹ lưỡng, Càn Dương sơn cũng thuộc dãy Hoành Công sơn, là một nhánh núi hùng vĩ trong số đó.
Bọn họ đi thẳng đến Yên Hà Lĩnh, lại thấy bốn phía trở nên hoang tàn, mặt đất không có một ngọn cỏ chứ đừng nói chi đến hoa màu.
Nhìn xa hơn mười dặm, khắp nơi đều là mặt đất bằng phẳng như gương, được hình thành sau khi nóng chảy rồi đông cứng lại.
Trần Thực nhảy xuống khỏi xe gỗ, bước đi trên mặt đất phẳng như gương, bên dưới mặt đất ấy là bộ hài cốt khổng lồ như rồng, nằm rạp kéo dài đến hơn một dặm.
Hắn nhìn về phía trước, Yên Hà Lĩnh đột ngột xuất hiện trên mặt đất bằng phẳng ấy.
Nơi đây dường như đã trải qua một trận đại chiến kinh thiên động địa, trận chiến ấy đã nung chảy cả mặt đất, phong ấn rất nhiều thứ cổ xưa dưới lòng đất!
Hồng Sơn nương nương dẫn hắn đến Yên Hà Lĩnh, chỉ thấy Yên Hà Lĩnh bị nứt ra từ giữa, bên kia núi là biển rộng, có thể ngửi thấy mùi gió biển mặn mặn.
Hồng Sơn nương nương chỉ vào khe nứt lớn, nói: “Ta xuất thế từ nơi này. Ta nghe Tiểu Thành nói năm đó có một trận động đất lớn làm nứt ngọn núi này, sau đó ta từ dưới lòng đất chui ra, máu thịt bò lên trên, biến thành tà tu, hại chết rất nhiều người.”
Trần Thực nhìn vào khe núi, chỉ thấy trên vách đá dựng đứng có một ngôi miếu đổ nát được xây sát vách đá, là một ngôi miếu treo lơ lửng!
Trần Thực quan sát dòng chữ trên cổng miếu đổ nát, hắn nhìn hồi lâu, lại tìm được mấy mảnh vỡ của cổng ghép lại với nhau, lúc này mới nhận ra tên của ngôi miếu.
“Mụ Tổ miếu.”
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo