Lý Thiên Thanh vội vàng nhận lỗi, nói: “Ta cũng chỉ vô ý. Nhưng mà đám Huyện lệnh ở Tân Hương tỉnh thật sự nên thay máu một lần, để bọn họ đến đây nghe ngươi giảng giải đạo lý vơ vét bách tính.”
Hắn rất cảm khái, không chỉ là Tân Hương tỉnh cần thay máu, mà là cả năm mươi tỉnh của Tây Ngưu Tân Châu này đều cần thay máu!
Nhưng nếu làm như vậy, đừng nói là Trần Thực không làm được, mà ngay cả mười ba thế gia cũng không làm được!
Bởi vì, đó là đoạt mạng của mười ba thế gia!
Làm sao mười ba thế gia có thể làm như vậy được?
“Kỳ quái, Thiên Thính giả đâu rồi?”
Hai người đi đến ngoài thôn, nhìn xung quanh, chỉ thấy những Thiên Thính giả vốn phân bố khắp nơi xung quanh thôn đã không thấy đâu nữa, lúc này trời đã tối, khu vực lân cận Càn Dương sơn cũng không có tà vật, xung quanh yên tĩnh đến lạ thường.
Bỗng nhiên, Trần Thực nhìn thấy ngũ đại Quỷ Vương đứng sừng sững giữa rừng núi, vẻ mặt như gặp đại địch.
“Thiên Thính giả không có ở đây, là vì bọn họ đã bị tạo vật Tiểu Ngũ ăn thịt.”
Giọng nói của Sa bà bà từ xa truyền đến: “Trần Thực, Lý Thiên Thanh, lui ra sau!”
“Tạo vật Tiểu Ngũ?”
Trần Thực nghe vậy, trong lòng chấn động, “Bà bà, tạo vật Tiểu Ngũ là cái gì?”
Hắn nhìn theo hướng phát ra tiếng nói, chỉ thấy Sa bà bà đứng trên vai ba vị Quỷ Vương, vẻ mặt nghiêm nghị, tay cầm Dương Giác Thiên Linh đăng, nhìn chằm chằm về phía nhà họ Trần ở Hoàng Pha thôn.
“Ngươi nhận nhầm cha rồi!”
Sa bà bà trầm giọng nói: “Trần Đường này không phải Trần Đường, mà là Trần Vũ, Chung Cực Phù Thần do gia gia ngươi sáng tạo ra, tạo vật Tiểu Ngũ này ngay cả ông ấy cũng không khống chế được! Hiện giờ trong Trần gia chỉ còn lại Hắc Oa, không thể quan tâm nhiều như vậy nữa, Tiểu Lượng!”
Một gã cao to râu quai nón từ trong rừng cây đi ra, phía sau đột nhiên xuất hiện vô số cái đuôi cáo to lớn, lao tới chân trời!
Chín cái đuôi cáo khổng lồ lay động, tiếng nổ long trời lở đất vang lên không ngừng, chỉ thấy Hoàng Pha thôn bị xé rách thành vô số mảnh nhỏ, từng khối đất đai mang theo nhà cửa bay lên không trung, lao tới bốn phương tám hướng!
Tất cả dân làng ở Hoàng Pha thôn, ngoại trừ Hắc Oa, những người khác đều đang ở trong nhà, có người sau khi ăn cơm tối xong thì ra ngoài đường đi dạo, tất cả đều không đứng vững, vội vàng nằm úp xuống đất hoặc ôm lấy những thân cây to, để tránh bị ngã xuống đất.
Ngay cả thần thụ ở Hoàng Pha thôn, lúc này cũng bị nhấc lên cùng với đất đai, bay về phía xa.
Những ngôi nhà kia bay xa hơn mười dặm, sau đó rơi xuống đất.
Mà ở vị trí ban đầu của Hoàng Pha thôn, chỉ còn lại một mình ngôi nhà của Trần gia!
Tạo vật Tiểu Ngũ ngồi trong sân, thắp một ngọn đèn, đang ngồi dưới đèn uống trà.
Hắc Oa xông ra khỏi cửa, nhưng nhìn thấy dưới chân là vực sâu không biết bao nhiêu, trong lúc nhất thời không dám nhảy xuống,
Đột nhiên, một luồng âm phong thổi đến, tối đen như mực, thổi qua người Hắc Oa, sau khi âm phong biến mất, Hắc Oa cũng biến mất không còn tăm hơi.
Tạo vật Tiểu Ngũ vẫn đang ung dung ngồi dưới đèn uống trà, trên mặt không hề lộ vẻ kinh ngạc.
“Con chó có thể được cha già thu dưỡng, quả nhiên cũng khá đặc biệt.” Hắn hạ giọng nói, “Thì ra là có thể trốn vào cõi âm. Rốt cuộc con chó này lai lịch thế nào? Không biết ăn có ngon không?”
“Tạo vật Tiểu Ngũ, Càn Dương sơn không phải là nơi ngươi có thể làm càn!”
Sa bà bà bay lên không trung, xung quanh người xuất hiện phù văn bát quái, thần quang trong cơ thể chiếu rọi ra bên ngoài, Nguyên Thần hiển hiện, dung hợp với thân thể, chỉ trong nháy mắt đã giống như Đế Nữ giáng lâm, mang theo bát quái thần lực vô biên, đánh về phía ngôi nhà của Trần gia!
Cùng lúc đó, Hồ Tiểu Lượng co cẳng chạy như bay, vừa chạy vừa hiện ra chân thân Thiên Hồ. Chân thân của hắn là một con bạch hồ, chỉ khác là dưới cổ có một sợi lông đen dài hơn mười trượng, cái đuôi còn dài hơn cả thân, lông cáo trên người cuộn lại tạo thành hoa văn chín vòng xoáy.
“Tổ Địa Thanh Khâu, giúp ta thần phạt!”,
Cửu Vĩ Thiên Hồ gầm lên một tiếng, phía sau mơ hồ hiện ra một vùng núi Thanh Khâu nguy nga tráng lệ, đó chính là Tổ Địa của Hồ tộc Thần Châu!
Lai lịch của Hồ Tiểu Lượng cổ xưa như Đại Xà Huyền Sơn, hắn cũng là hậu duệ của Hồ tộc di cư, trong huyết mạch vẫn còn lưu giữ ký ức về Tổ Địa Thanh Khâu trên Thần Châu của Hoa Hạ. Sau khi tu thành Thiên Hồ, ký ức về Tổ Địa Thanh Khâu cũng dần thức tỉnh.
Hắn mượn thần lực của Tổ Địa Thanh Khâu, khí thế càng thêm cường đại, vừa chạy vừa vung vẩy chín cái đuôi, muốn xé nát cả gian nhà Trần gia lẫn tạo vật Tiểu Ngũ thành từng mảnh vụn!
Cùng lúc đó, Thanh Dương hiện ra chân thân, tựa như một con dê lớn khổng lồ như ngọn núi, cúi đầu lao về phía gian nhà Trần gia!
Trang bà bà nhấc chân, dậm mạnh xuống. Trong vực sâu của gian nhà Trần gia, vô số rễ cây to lớn như giao long bay múa, nhanh chóng xuyên qua mặt đất.
Trang bà bà quát lớn, vung tay từ xa đánh ra một chưởng. Vô số rễ cây lập tức ngưng tụ thành một bàn tay lớn mấy mẫu, mang theo cuồng phong và lôi đình, đẩy thẳng về phía gian nhà Trần gia!
Tuy bà không phải yêu tà, chỉ là Thần tướng được sinh ra từ linh của cây cối, nhưng pháp lực lại vô cùng hùng hậu. Nếu pháp lực của bà chỉ là hương khói của bá tánh sáu nghìn năm qua ngưng tụ thì không thể nào hùng hồn như vậy.
Pháp lực của bà phần lớn là đến từ bộ rễ của cổ thụ cách đây sáu nghìn năm. Cổ thụ đó còn khổng lồ và cổ xưa hơn cả bà bây giờ!
Pháp lực của bà là thâm hậu nhất trong số những người có mặt!
Một chưởng này mang theo pháp lực vô biên của bà, kèm theo thế phong lôi, dẫn đầu lao tới trước gian nhà Trần gia.
“Ầm!”
gian nhà Trần gia không hề suy chuyển, còn bàn tay lớn được ngưng tụ từ rễ cây của Trang bà bà lại không ngừng vỡ vụn, tan biến trong sấm gió, bốc cháy dữ dội.
Trang bà bà rên lên tiếng.
Cửu Vĩ Thiên Hồ, Thanh Dương và Sa bà bà lần lượt tấn công. Mọi người dốc sức công kích, nhưng chỉ cảm thấy xung quanh gian nhà Trần gia như có một tầng kết giới vô hình. Đạo pháp của bọn họ vừa xâm nhập vào trong đã bị suy yếu nhanh chóng!
“Tạo vật Tiểu Ngũ đã luyện thành lĩnh vực quỷ thần rồi!”
Ba người kinh hãi trong lòng, dốc hết sức lực tấn công lĩnh vực quỷ thần, ép lĩnh vực này đến cực hạn. Đột nhiên, một bóng đen lăng không bay tới, chính là thần tướng của Đại xà Huyền Sơn.
Huyền Sơn người mặc áo đen đi vài bước đã đến bên ngoài gian nhà Trần gia, đưa tay điểm một cái về phía tạo vật Tiểu Ngũ đang ngồi dưới ánh đèn trong sân.
Bầu trời rung chuyển dữ dội, một cái đuôi rắn màu đen khổng lồ xé gió lao tới, giống như một mũi khoan màu đen cực lớn. Phần đuôi rắn to như ngọn núi, mang theo thần lực vô thượng, nghiền ép về phía tạo vật Tiểu Ngũ.
Tạo tật Tiểu Ngũ rốt cuộc cũng đặt chén trà xuống, giơ tay phải lên, điểm một cái.
Đầu ngón tay và đuôi rắn chạm nhau, thân thể Huyền Sơn áo đen chấn động mạnh, bay ngược ra ngoài.
Chiếc đèn lồng treo trên đỉnh đầu tạo vật Tiểu Ngũ cũng lắc lư hai cái như có gió thổi qua.
Nhưng rồi tất cả lại trở lại yên tĩnh.
Tạo vật Tiểu Ngũ đứng dậy, đi ra ngoài. Đám người Sa bà bà muốn ngăn cản nhưng không thể nào cản được hắn, chỉ đành trơ mắt nhìn hắn đi tới bên cạnh Trần Thực.
Trần Thực nhìn người thanh niên cao lớn đi tới trước mặt mình, gương mặt mang nụ cười, cúi người xuống, giơ bóp nhẹ vào sống mũi hắn.
“Trước kia ta vẫn hay bóp mũi ngươi như vậy đấy.” Tạo Vật Tiểu Ngũ cười nói, sau đó đứng thẳng người, chuẩn bị rời đi.
“Ngươi…” Trần Thực lớn tiếng hỏi: “Ngươi thật sự không phải Trần Đường sao?”
Tạo Vật Tiểu Ngũ quay đầu lại, lộ rõ vẻ hung ác nói: “Đương nhiên ta không phải Trần Đường! Ta là tạo vật Tiểu Ngũ, là tạo vật vô pháp vô thiên! Ta là Tà Thần trời sinh, là quái vật do gia gia ngươi tạo ra! Ngươi nghĩ ta thật sự là phụ thân Trần Đường của ngươi sao? Nói cho ngươi biết, nếu không có đám Thanh Dương kia, ngươi đã sớm bị ta ăn sạch rồi!”
Hắn tung người bay lên, xé gió bay đi.
Trần Thực vội vàng đuổi theo nhưng không thấy bóng dáng hắn đâu nữa.
Đám người Sa bà bà vội vàng đuổi theo, bảo vệ trước người Trần Thực, cảnh giác quan sát xung quanh.
Tạo Vật Tiểu Ngũ bỏ chạy thật xa, đuổi theo gió, rượt theo trăng, không hề dừng lại.
“Ta không cần tình thân!”
“Ta là Tạo Vật Tiểu Ngũ! Phụ thân tạo ra ta là muốn ta làm một Thiên Nhân không vướng bận, không lo lắng! Ta sẽ không bị bất kỳ tình cảm nào ràng buộc, ta là cha khi tự do tự tại, không kiêng kỵ gì cả! Còn Tiểu…”
“Hắn có Trần Đường rồi, hắn không cần một người cha giả.”
“Vậy rốt cuộc là ai đã cắt mất Tiên Thiên Đạo Thai của Tiểu Thập?”
Hắn đi về phía Tây Kinh.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo