Sáu tráng hán sau lưng chưởng quầy đồng loạt xông lên. Một tên định từ phía sau khóa cổ Trần Thực, hai tên khác toan tóm lấy hai tay hắn, hai tên đứng trước đá vào bụng, tên còn lại rút đoản kiếm, nhắm vào gân tay trái hắn.
Đám tú tài, bọn chúng thấy nhiều rồi.
Chẳng qua là đọc sách vài năm, được thần ban cho Thần Thai, học được vài thuật pháp, bèn tự cho mình là tài giỏi. Nhưng hễ bị áp sát là y như rằng, trở thành thư sinh yếu đuối mặc người chém giết.
Huống hồ, bọn chúng cũng là tú tài.
Bọn chúng sắp áp sát, Trần Thực bèn chộp lấy ống đũa trên bàn. Hai tên trước mặt còn chưa kịp đá trúng bụng hắn thì trên đùi đã cắm đầy đũa.
Từng chiếc đũa xếp thành hàng dài từ bắp chân tới tận đùi.
Ống đũa đã trống không.
Chỉ trong nháy mắt, Trần Thực đã ra tay hơn bốn mươi lần, lấy ra hơn bốn mươi chiếc đũa, cắm đầy trên đùi hai tên kia!
Hai tên đau đớn đến tột cùng, kêu la thảm thiết.
Trần Thực dùng hai ngón tay kẹp lấy một chiếc đũa trên đùi một tên, rút ra, đâm về phía sau, vào chỗ hõm vai tên đang định khóa cổ mình, tránh vị trí trái tim.
Chiếc đũa xuyên qua ngực, đâm thủng cả xương bả vai hắn ta.
Trần Thực lại rút hai chiếc đũa, tay trái tay phải cùng lúc bắn ra. Hai chiếc đũa xé gió lao đi vun vút. Hai tên định tóm tay hắn chỉ cảm thấy một lực cực mạnh đánh úp lại, bị đũa xuyên qua lòng bàn tay, ngã bay ra, đập vào tường, ôm tay kêu la thảm thiết.
Tên còn lại đâm đoản kiếm về phía cổ tay Trần Thực, hoa mắt chóng mặt, chưa kịp phản ứng thì năm tên đồng bọn đã lần lượt bị thương. Hắn ta nhất thời không biết có nên tiếp tục đâm xuống hay không.
Nhất là hai tên trước mặt Trần Thực, chân đầy những đũa, gần như hơn bốn mươi chiếc đũa trong ống đều cắm hết lên đó. Hai tên vừa run rẩy vừa kêu la thảm thiết.
Trần Thực nhìn mũi kiếm đang run rẩy trước mặt, đưa tay ra, đầu ngón tay khẽ ngoắc một cái.
Tên cầm kiếm run rẩy đặt đoản kiếm vào tay hắn. Trần Thực quan sát thanh đoản kiếm, thấy nó dài chừng chín tấc, chuôi bốn tấc, lưỡi năm tấc, được rèn từ tinh thiết. Trên chuôi kiếm được khắc huyết phù bằng chu sa và máu chó đen. Bị đâm trúng sẽ máu chảy không ngừng.
Hai bên thân kiếm cũng được khắc phù lục, là Kim Cương phù, dùng để gia trì, khiến thân kiếm thêm phần cứng chắc.
Trần Thực khẽ hất tay, sau đó đặt đoản kiếm vào tay phải tên kia.
Gân tay trái hắn ta đã bị cắt đứt, máu me be bét.
Gã cao to ấy tay cầm kiếm, cả người run rẩy. Gã không nhìn rõ Trần Thực ra tay thế nào, bởi vì quá nhanh.
Gã cắn răng, sau lưng hiện ra Thần Đàn, Thần Thai ngồi trong đó, định thi triển pháp thuật.
“Không ngờ ngươi cũng là người đọc sách.”
Trần Thực kinh ngạc nói: “Vừa rồi ngươi định cắt gân tay trái của ta, nên ta cắt gân tay trái của ngươi, xem như lễ vật đáp lễ. Nếu ngươi muốn dùng pháp thuật giết ta, vậy ta đành tiễn ngươi đi đầu thai thôi.”
Gã cao to tay phải cầm đoản kiếm, tay trái ôm lấy cổ tay, vẻ mặt dữ tợn, muốn ra tay mà không dám.
Trần Thực vẫn ngồi yên vị, không đứng dậy, chỉ nghiêng đầu nhìn chưởng quầy, thầm nghĩ: “Phu Tử nói ba mươi tuổi mới có thể xưng là lập thân, giờ ta chưa tới ba mươi, quả thật không cần phải đứng lên.”
Chưởng quầy sắc mặt biến ảo, bỗng quát lớn một tiếng. Sau lưng hắn ta hiện ra Thần Đàn, Thần Thai ngồi trong đó, há miệng phun ra một viên Kim Đan màu đen.
Lực trường Kim Đan tỏa ra đen kịt, mang theo tà khí.
“Kim Đan màu đen, Kim Đan tứ chuyển… Kinh Hồn Thập Tam Châm!”
Trần Thực cảm nhận được nguy hiểm, sắc mặt hơi biến, vội vàng hất tung chiếc bàn tròn bên cạnh!
Chiếc bàn xoay tròn bay về phía chưởng quầy, bỗng chốc bị vô số tia kiếm khí nhỏ xíu bắn cho vỡ vụn!
Bàn ghế trong quán rượu rung lên bần bật, ấm chén leng keng, trên mặt bàn ghế xuất hiện chi chít lỗ nhỏ, như bị côn trùng đục khoét.
Ấm chén cũng xuất hiện vô số lỗ thủng, nước trà văng tung tóe.
Đó là do Kim Đan màu đen phóng ra kiếm khí cực nhỏ tạo thành!
Kiếm khí nhỏ như sợi tóc, vô cùng tinh tế, tuy không phải Kinh Hồn Thập Tam Châm nhưng cũng tương tự, đều là dùng ngân châm hoặc kiếm khí cương khí cực nhỏ chuyên phá pháp môn thân thể như kim thân, pháp thân…
Nó còn nguy hiểm hơn, tinh tế hơn, uy lực mạnh hơn Kinh Hồn Thập Tam Châm, khiến người ta khó lòng phòng bị!
Trong lúc hất bàn, Trần Thực đã lộn người về phía sau. Cùng lúc đó, Tử Ngọ Trảm Tà Kiếm theo kiếm quyết tay trái bay ra!
Kiếm khí vô hình xâm nhập vào lực trường Kim Đan của chưởng quầy, lập tức bị vô số tia kiếm khí cực nhỏ xuyên thủng.
Có điều, cho dù bị thủng trăm ngàn lỗ, Trảm Tà kiếm khí vẫn xuyên qua lực trường Kim Đan, lóe lên rồi biến mất.
Chưởng quầy đưa tay ôm cổ, trừng mắt nhìn Trần Thực.
Trần Thực đáp xuống đường, thầm than trong lòng: “Ta vẫn chưa đạt đến cảnh giới ba mươi mới lập thân, còn kém Phu Tử rất xa.”
Chỗ cổ chưởng quầy đang ôm máu chảy không ngừng, đầu cũng nghiêng hẳn sang một bên.
Hắn ta hai tay ôm đầu, hoảng sợ chạy lên lầu, kêu to: “Đoạn Tục cao! Mau mang Đoạn Tục cao tới đây!”
Trong lòng hắn ta hoảng loạn, biết cổ mình đã bị kiếm khí của Trần Thực cắt đứt, phải nhanh chóng dùng Đoạn Tục cao bôi lên vết thương, để dược lực thấm vào, may ra còn giữ được mạng.
Hắn ta không còn tâm trí đâu mà lo Trần Thực nữa, vừa kêu gào, vừa chạy lên lầu. Ai ngờ vừa đặt chân lên bậc thang thì cầu thang gãy rời.
Chưởng quầy loạng choạng ngã xuống, hai tay buông lỏng, đầu lìa khỏi cổ, máu phun ra xối xả.
“Hỏng rồi!”
Đầu hắn ta lăn một đoạn dài, lăn vào góc tường, trong đầu vẫn còn nghĩ: “Vừa rồi ta tế Kim Đan, kiếm khí trong Kim Đan giải phóng, cầu thang trúng phải không ít, bị đánh cho mục ruỗng rồi.”
Cơ thể không đầu của hắn ta đứng lên, hai tay mò mẫm xung quanh.
Cổ hắn ta vẫn đang phun máu, nhưng Kim Đan bay tới, chặn dòng máu, khiến tốc độ phun máu giảm bớt.
Phu nhân chưởng quầy và mấy tên tiểu nhị nghe tiếng kêu, vội vàng cầm Đoạn Tục cao từ trên lầu chạy xuống. Ai ngờ vừa giẫm chân xuống thì cầu thang gãy đôi, tất cả ngã nhào, Đoạn Tục cao văng tung tóe.
Phu nhân chưởng quầy vội vàng dùng tay bốc Đoạn Tục cao trên mặt đất, thì bất ngờ cơ thể không đầu kia ngã phịch xuống.
Phu nhân chưởng quầy sững sờ, gương mặt lộ vẻ kinh hãi, cũng chẳng còn tâm trí đâu mà lo cho chưởng quầy nữa, vội vàng chạy ra ngoài như thể gặp phải chuyện gì cực kỳ đáng sợ!
Kim Đan của chưởng quầy không còn bị trói buộc, bỗng nhiên bộc phát năng lượng khủng khiếp!
“Vù…”
Vô số tia kiếm khí màu đen nhỏ li ti bắn ra, lập tức đã nuốt chửng tầng một quán rượu.
Phu nhân chưởng quầy và mấy tên tiểu nhị chỉ trong chớp mắt đã biến thành người máu, bị vô số tia kiếm khí hình kim đâm xuyên qua, bất kể da thịt xương cốt hay ngũ tạng lục phủ đều bị đâm thủng!
Kể cả mấy gã cao to vây công Trần Thực lúc trước, bao gồm cả bản thân chưởng quầy, đều bị Kim Đan phát nổ đánh cho tan xương nát thịt!
Xung quanh vang lên tiếng răng rắc, cột nhà, tường, bàn ghế… tất cả đều bị kiếm khí đánh cho nổ tung!
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo