Đề đốc học phủ nằm ở phía tây thành Củng Châu, nhìn từ xa, hương khói lượn lờ, bên cạnh học phủ chính là Văn miếu, thờ Phu Tử.

Trần Thực và Hồ Phỉ Phỉ đi tới bên ngoài Đề đốc học phủ, chỉ thấy nơi này đã có rất nhiều tú tài đến từ các huyện thuộc Củng Châu và các huyện thuộc Tân Hương đang xếp hàng báo danh, chờ đợi sắp xếp.

Hai người xếp hàng, để chó và xe ở bên ngoài.

Hồ Phỉ Phỉ rất phấn khích, nhìn đông ngó tây, tìm kiếm thư sinh vừa mắt, hạ giọng nói: “Tú tài ở đây không phải là đám nhóc con ở huyện Tân Hương, chắc chắn có thể tìm được một lang quân như ý!”

Trần Thực nói: “Bây giờ muội chọn cũng vô dụng, phải đợi đến kỳ thi mùa thu yết bảng, mới biết ai là cử nhân.”

Hồ Phỉ Phỉ có chút ưu sầu, nói: “Hồ tộc chúng ta nếu không chọn được lang quân như ý trước khi hắn trúng cử, sẽ bị các tỷ muội chê cười, nói là không có mắt nhìn, không có bản lĩnh, trượng phu chọn được đều là do bọn họ lựa rồi còn sót lại. Muốn chọn thì nhất định phải chọn trước khi hắn trúng cử mới chứng tỏ là có mắt nhìn người.”

Trần Thực chưa từng nghe nói Hồ tộc có quy củ này.

“Nếu như có thể thi đậu Á Nguyên, chứng tỏ là độc nhất vô nhị, nếu như có thể thi đậu Giải Nguyên, như vậy ở trong tộc Hồ chính là hạc giữa bầy gà.”

Hồ Phỉ Phỉ nói với hắn về quy củ kỳ quái của Hồ tộc: “Nếu như có thể trúng liền Tam Nguyên, vậy thì đúng là tổ phần bốc khói xanh, tất cả tỷ muội đều phải ghen tị bằng chết, có thể được gọi là lão tổ tông trong tộc.”

Trần Thực hỏi: “Nếu lang quân như ý mà muội chọn không trúng cử thì sao?”

Hồ Phỉ Phỉ có phần căng thẳng, lắc đầu nói: “Nhất định sẽ trúng! Mắt nhìn của ta tuyệt đối không tệ! Cho dù lần này không trúng, vẫn còn có thể thi lại lần sau!”

“Nếu như lần sau vẫn không trúng cử thì sao?” Trần Thực lại hỏi.

Hồ Phỉ Phỉ rất bất an, trong mắt lộ ra vẻ lo lắng: “Vậy thì thi lại lần sau nữa!”

Trần Thực muốn nhân cơ hội này trả thù chuyện bị nàng cười nhạo, từng bước ép sát: “Nếu vẫn không trúng thì sao? Nếu cả đời đều thi không trúng thì sao?”

Hồ Phỉ Phỉ sắc mặt trắng bệch, hồn vía lên mây, lẩm bẩm nói: “Phải rồi, nếu như cả đời đều không thi trúng cử nhân, nếu như cả đời đều là tú tài, trước mặt các tỷ muội làm sao ta ngẩng mặt lên được đây, ta còn phải gọi bọn họ là lão tổ tông…”

Cuối cùng cũng đến lượt bọn họ, nhưng người tiếp nhận báo danh lại không phải là Đề học quan, mà là Đề học tham nghị.

Hai vị Đề học tham nghị tóc bạc như mây vừa hỏi tên họ của hai người, vừa xem văn thư, lại kiểm tra quê quán, lai lịch sư thừa của hai người, sau đó mới đóng dấu lên văn thư của bọn họ, nói: “Sau này hai người các ngươi ở tại dịch quán phía đông thành, nam nữ ở riêng, ăn uống tự túc.”

Trần Thực và Hồ Phỉ Phỉ tạ ơn, đi về phía đông thành, trên đường nghe thấy không ít tú tài oán trách Đề đốc học phủ ở phía tây thành, dịch quán lại ở phía đông thành, rõ ràng là muốn hành hạ người ta.

Hồ Phỉ Phỉ vốn là người tính tình hoạt bát, trên đường đi cười cười nói nói, chơi đùa cùng Trần Thực, trêu chọc hắn sẽ bị người ta lừa bán, còn Trần Thực thì lấy chuyện vị hôn phu tương lai của nàng không thi đậu cử nhân ra để đả kích nàng, hai người đều có vũ khí có thể công kích chính xác đối phương, cứ như vậy vừa đi vừa châm chọc lẫn nhau.

Đột nhiên, trên đường xuất hiện một đám người đầu quấn khăn đỏ, vừa đi vừa kêu vang: “Hồng Sơn đường, Hồng Sơn đường! Hồng Sơn một nén nhang đèn, thờ cúng nương nương thoát kiếp tai ương!”

“Keng! Keng!”

“Hồng Sơn đường, Hồng Sơn đường! Hồng Sơn ba nén nhang đèn, thờ cúng nương nương không nộp thuế lương!”

“Keng! Keng!”

“Hồng Sơn đường, Hồng Sơn đường! Hồng Sơn miếu này có nương nương, Hồng Sơn nương nương tiếng vanh xa gần!”

Trần Thực và Hồ Phỉ Phỉ đứng ở ven đường, chỉ thấy người dân hai bên đường dồn dập cửa, đốt hương, cắm vào trong lư hương mà người dẫn đầu đám người kia đang bưng.

“Hình như là những người truyền giáo.” Hồ Phỉ Phỉ nhìn một lúc rồi nói.

Một vị tú tài khoảng hai mươi tuổi đứng bên cạnh bọn họ cười nói: “Đây là Hồng Sơn đường đang đi thỉnh hương hỏa. Hồng Sơn đường là một hội phù sư ở Củng Châu chúng ta, người trong đó đều là phù sư, thờ phụng Hồng Sơn nương nương. Bọn họ không truyền giáo, chỉ đi xin hương hỏa trăm nhà. Nghe nói Hồng Sơn nương nương rất linh, nếu chuẩn bị lễ vật đầy đủ, cầu tự, cầu phúc, cầu tài, đều rất linh nghiệm.”

Trần Thực nghe nói là hội phù sư, vội vàng hỏi: “Phù sư của Hồng Sơn đường kiếm sống bằng cách nào?”

Vị tú tài kia nói: “Bọn họ đi đến các hương trấn để trừ tà. Hồng Sơn đường có người ở khắp mọi nơi, nơi nào có tà vật, bọn họ luôn là người biết đầu tiên, sau đó phái phù sư đến trừ tà. Sau khi trừ tà xong có thể đến nha môn lĩnh thưởng. Nghe nói lúc bọn họ trừ tà, Hồng Sơn nương nương cũng sẽ ra tay trợ giúp.”

Nghe vậy, Trần Thực không khỏi động lòng.

Số tiền hắn mang theo người chỉ đủ để chi tiêu cho đến kỳ thi mùa thu, sau khi thi xong sẽ không còn một đồng nào. Nếu như dựa vào bán bùa chú để kiếm tiền, căn bản là không kiếm được bao nhiêu, hoàn toàn không đủ để chi tiêu cho số lượng dược liệu mà hắn phải dùng mỗi ngày.

Hơn nữa, ở một nơi như phủ thành Củng Châu, phù sư nhiều vô số kể, giá cả bùa chú vô cùng rẻ mạt, muốn cạnh tranh sẽ rất khó khăn.

Gia nhập Hồng Sơn đường, dựa vào trừ tà để kiếm tiền, cũng coi như một con đường sống.

“Ở Củng Châu này, ngoài Hồng Sơn đường ra còn có hội nào khác tương tự như vậy không?” Hồ Phỉ Phỉ hỏi.

Vị tú tài kia đáp: “Còn có Tào lão hội và Diêm lão hội, quy mô rất lớn, một bên phụ trách vận chuyển trên sông, nắm giữ tuyến đường vận chuyển và thuyền bè trên sông Dân Giang, một bên phụ trách việc khai thác muối và mỏ. Hai hội này đều có quan hệ với nha môn. Nghe nói Diêm lão hội có quan hệ với Chuyên Vận Diêm Ti sứ, không biết là thật hay giả.”

Trần Thực cảm ơn đối phương đã chỉ điểm, nói: “Không biết huynh đài xưng hô như thế nào?”

Vị tú tài kia đáp: “Tại hạ Triệu Khai Vận.”

Trần Thực nghe thấy đối phương họ Triệu, trong lòng có chút phần thoải mái, kéo Hồ Phỉ Phỉ rời khỏi chỗ vừa đứng.

Triệu Khai Vận thấy vậy, không khỏi khó hiểu.

Hai người tiếp tục vừa đi vừa cười đùa. Đi được một lúc, Trần Thực bỗng nhiên dừng bước, nhìn về phía một tòa nhà lớn.

Hồ Phỉ Phỉ thấy hắn dừng lại cũng vội vàng dừng bước nhìn theo ánh mắt của hắn, nghi ngờ hỏi: “Trần gia ca ca, huynh đang nhìn gì vậy?”

Trần Thực chỉ vào tòa nhà lớn kia, nói: “Ngươi dùng Thiên Nhãn phù nhìn thử xem.”

Hồ Phỉ Phỉ vội vàng lấy Thiên Nhãn phù ra từ trong hành lý, còn Trần Thực thì có thể nhìn thấy rõ ràng bằng mắt thường, hắn thấy bên trong tòa nhà lớn kia hương khói lượn lờ, hương khói hội tụ thành mây, lơ lửng trên không trung, mà bên dưới tầng mây kia là một mảnh yêu khí màu đen, vô cùng nồng đậm.

Bên cạnh tòa nhà lớn kia chính là sông Dân Giang (nguyên mẫu là sông Delaware - một con sông chính nằm trên duyên hải Đại Tây Dương của Hoa Kỳ), có một con kênh nối liền với sông Dân Giang, mặt sông rộng lớn, ước chừng sáu bảy trượng.

Lúc này, có mấy chục người đang dán Lực Sĩ Hoàng Cân phù lên người, mỗi người đều cao hơn một trượng, sức lực rất lớn, bọn họ vừa hô khẩu hiệu vừa kéo mạnh dây xích, chậm rãi nâng cửa cống bằng sắt lớn kia lên.

Trần Thực nhìn kỹ, chỉ thấy mặt sông Dân Giang đột nhiên dâng lên, giống như có thứ gì đó cực lớn đang bơi từ dưới đáy sông lên, tốc độ cực nhanh!

3.30037 sec| 2413.57 kb