Trần Thực lại cúi đầu nhìn thoáng qua, trong làn hương khói màu xanh có thứ gì đó thấp bé đang tiến gần xe gỗ, thấy hắn nhìn xuống bèn chạy bay chạy biến.
“Hắc Oa, ngươi chú ý xung quanh. Làn sương khói này có gì đó không thích hợp.” Trần Thực dặn dò một tiếng, nhận la bàn từ trong móng vuốt Hắc Oa, tự mình điều khiển xe gỗ.
Hắc Oa vội vàng đi bằng tứ chi trở lại, cảnh giác nhìn ngó xung quanh.
Bọn họ tiếp tục tiến lên, dần dần tiến vào trung tâm Tam Hợp thôn, chỉ thấy trong làn khói màu xanh dần dần hiện ra một cái bóng khổng lồ, cao chót vót, cành cây như cầu long đại mãng vươn ra tứ phía, là một gốc đại thụ.
Phía trước đại thụ còn có ánh lửa chiếu xuyên qua làn sương mù, rọi vào tầm mắt bọn họ, chẳng qua khói lửa quá dày đặc, chỉ có thể nhìn thấy ánh sáng lờ mờ đang bập bùng.
Tiếng kèn truyền đến, lúc gần lúc xa, thổi kèn đàn hát, lại có tiếng ca vang lên, là giọng điệu của hí khúc.
Đợi đến khi đến gần, gốc đại thụ kia dần dần rõ ràng, chỉ có điều vẫn còn hơi khó nhìn rõ, bỗng nghe thấy có người đang hò reo, tiếng hoan hô như sấm.
Còn có tiếng hô lên: “Tiểu sinh hát không hay, xuống đi, xuống đi!”
Dần dần càng ngày càng nhiều người hùa theo, hô to: “Tiểu sinh xuống đi, tiểu sinh xuống đi!”
Đám người Trần Thực, Đinh Đinh đi càng ngày càng gần, chỉ thấy dưới gốc đại thụ có rất nhiều người cao thấp khác nhau, đang ngẩng đầu nhìn về phía sân khấu kịch phía trước.
Phía trước cây táo lớn, đối diện với hướng của bọn họ, là một hí lâu, dưới lầu là nơi Sinh, Mạt, Đán, Tịnh, Sửu thay y phục chuẩn bị lên đài, nến được thắp sáng, cửa sổ được che bằng vải, chỉ có thể nhìn thấy lờ mờ vài điểm sáng, thỉnh thoảng có đốm sáng bị người che khuất, hẳn là do các nhân vật bên trong chắn mất ánh sáng.
(Hí lâu (戏楼): Sân khấu hoặc nhà hát nơi diễn ra các buổi biểu diễn kịch truyền thống Trung Quốc.
Sinh (生): Vai nam chính trong kịch truyền thống Trung Quốc. Vai này thường là những nhân vật nam trẻ tuổi, anh hùng hoặc học giả.
Mạt (末): Vai nam trung niên hoặc già trong kịch truyền thống Trung Quốc. Vai này thường là những nhân vật có tuổi, có kinh nghiệm và thường đóng vai trò quan trọng trong cốt truyện.
Tịnh (净): Vai nam có khuôn mặt được trang điểm đậm trong kịch truyền thống Trung Quốc. Vai này thường là những nhân vật mạnh mẽ, dũng cảm hoặc phản diện.
Đán (旦): Vai nữ trong kịch truyền thống Trung Quốc. Vai này có thể là những nhân vật nữ trẻ tuổi, xinh đẹp hoặc những người phụ nữ có địa vị cao trong xã hội.
Sửu (丑): Vai hề hoặc vai hài trong kịch truyền thống Trung Quốc. Vai này thường mang lại tiếng cười cho khán giả và có thể đóng vai trò là người giải quyết các tình huống khó khăn trong cốt truyện.)
Còn trên lầu là sân khấu, trên sân khấu, các nhân vật mặc trang phục chỉnh tề, có người sau lưng cắm mấy lá cờ, có người trang điểm lộng lẫy, có Sửu đang nhảy tới nhảy lui, hai bên cánh gà là dàn nhạc của gánh hát, kèn loa, trống chiêng, sáo tiêu, tỳ bà, hồ cầm, cao hồ, đầy đủ mọi thứ.
Người bị gọi xuống đài là một Sinh, đầu đội mũ Trạng Nguyên màu đen, bên cạnh cài một bông hoa đỏ lớn, bị những tiếng ồn ào kia làm cho luống cuống, sắc mặt hoảng sợ đứng trên sân khấu, xem ra sắp khóc.
Dưới đài, càng nhiều người đang la ó, yêu cầu Sinh kia xuống đài.
Trần Thực để ý thấy, khán giả dưới đài có gì đó kỳ quái.
Khán giả hàng đầu, chiều cao vẫn bình thường.
Hàng thứ nhất cao bằng trẻ con, hàng sau cao hơn hàng trước nửa cái đầu, hàng thứ ba lại cao hơn hàng thứ hai nửa cái đầu, hàng thứ tư cao hơn hàng thứ ba nửa cái đầu!
Từng hàng khán giả xếp lần lượt về phía sau, thân thể càng lúc càng cao, đến tận hàng cuối cùng, khán giả nơi đó đã cao hơn một trượng!
Thân thể bọn họ thon dài, dường như chỉ phát triển chiều cao, tay chân nhỏ bé, cổ cũng rất nhỏ, trên cổ là một cái đầu to.
Đinh Đinh siết chặt cây tỳ bà trong lòng, rụt cổ lại, kinh ngạc nói: “Nhiều người quá! Người trong thôn đều thích xem kịch như vậy sao?”
Nàng vừa dứt lời, đột nhiên những người đang ồn ào bỗng im bặt như thể hóa đá.
Đinh Đinh giật mình, chỉ thấy những khán giả kia bất kể hàng trước hay hàng sau đều chậm rãi quay đầu lại nhìn nàng.
Vừa quay đầu, thân thể bọn họ vừa tan biến.
Những thân thể kia dường như được tạo thành từ hương khói, cổ không cử động thì không sao, vừa động là hương khói tan đi, chỉ còn lại từng cái đầu treo lơ lửng trên không trung, quay về phía sau.
Từng đôi mắt nhìn chằm chằm vào Đinh Đinh.
Phía trên, lá cây xào xạc lay động.
Lúc này Trần Thực mới nhìn kỹ, thấy những cái đầu kia đều đội mũ cao màu đen, phía sau mũ nối liền với một cái cuống dài.
Những cái đầu này giống như quả táo lớn kết trên cây táo, treo ngay ngắn dưới cành cây.
Bọn chúng nhìn Đinh Đinh, không nói một lời.
Thư sinh áo xanh sắc mặt hoảng sợ, lặng lẽ ra hiệu cho Đinh Đinh im lặng, ý bảo nàng khi xem kịch không được lên tiếng.
Trên đài cũng dần dần yên tĩnh trở lại, Sinh, Mạt, Đán, Tịnh, Sửu đều dừng động tác, đứng trên sân khấu, có phần luống cuống.
Trần Thực chắp tay chào đám “táo lớn”, nói: “Chúng ta là gánh hát, mạo muội lên tiếng, quấy rầy chư vị rồi. Trên đài, tiếp tục hát đi, để chúng ta sửa soạn trang phục một chút!”
Gánh hát trên sân khấu hốt hoảng thổi kèn kéo đàn, Sinh, Mạt, Tịnh, Đán, Sửu cũng đều múa may.
“Nghe Tiết Lượng một câu bẩm báo, bụng đầy kiêu căng đã tiêu tan!”
“Lòng người ấm lạnh nào phải trời đất tạo ra, ai có thể lay chuyển được nửa phần?”
“Ta còn chưa đủ, nàng lại càng thiếu thốn, nàng vì đói rét, ta vì đỏng đảnh…”
Dưới đài, vô số đầu người to như quả táo chậm rãi quay đi, tiếp tục xem hát.
Dưới cổ bọn chúng lại có làn khói xanh tụ lại, dần dần hóa thành hình dạng thân thể, kẻ cao người thấp.
Đinh Đinh thở phào nhẹ nhõm, thư sinh áo xanh vội vàng dẫn bọn họ đi xuống đài.
“Bộp!”
Tiểu Sinh trên kia đột nhiên bị một cành cây quấn lấy cổ, đầu bị kéo bật ra, bay giữa không trung, rơi xuống dưới đài, trở thành một người trong đám khán giả, không ngừng hò reo cổ vũ cho vở diễn trên sân khấu.
Nếu những cái đầu to như quả táo kia hò hét, hắn cũng sẽ mắng chửi hùa theo.
Còn thân thể không đầu của hắn thì lắc lư một hồi rồi đổ sụp xuống.
Trần Thực điều khiển xe gỗ đi đến dưới hí lầu, cửa phòng mở ra, bên trong có mấy cô gái hoảng sợ nhìn ra ngoài, vội vàng kéo bọn họ vào, đóng sầm cửa lại.
Một cô gái trong số đó kêu khổ không ngừng: “Các ngươi sao lại xông vào đây? Ở đây hát không hay là phải mất đầu đấy, mấy vị sư huynh của chúng ta đều đã chết hết rồi, ban đầu cũng bị bẻ đầu rồi… Các ngươi là gánh hát nào? Sao chỉ có ba người? Còn có một con chó nữa, chẳng lẽ chó cũng biết hát à?”
(Ban đầu (班头): Người đứng đầu hoặc lãnh đạo của một nhóm, đoàn kịch, hoặc một đội trong kịch truyền thống Trung Quốc. Người này thường chịu trách nhiệm chỉ đạo, quản lý và tổ chức các buổi biểu diễn.)
Trần Thực không để ý đến các nàng, dừng xe gỗ lại, hất tung tất cả son phấn trên bàn trang điểm xuống đất, hạ giọng nói: “Hắc Oa!”
Hắc Oa tiến lên, bị hắn đâm một nhát, lấy máu chó đen.
Trần Thực mài chu sa, vung bút như bay trên bàn trang điểm, vẽ phù chú.
Mấy cô gái kia thấy vậy trợn mắt kinh ngạc nhìn hắn.
Lúc này, trên cầu thang có một người đi xuống, hạ giọng nói: “Lên sân khấu! Lên sân khấu! Mấy người các ngươi chuẩn bị xong chưa?”
Các cô gái vội vàng đội mũ quan lên định đi, người kia liếc mắt nhìn, nói: “Thiếu một tỳ bà… Ngươi, ngươi! Lên đây!”
Đinh Đinh giật mình: “Ta?”
“Đúng, là ngươi! Nhanh lên!”
Đinh Đinh lo lắng bất an, mở túi vải màu xanh lam ra, lấy tỳ bà ra, đi theo các cô gái lên sân khấu.
“Ngươi vẽ nhanh lên!”
Nàng quay đầu lại nói với Trần Thực.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo