Trần Thực nghĩ ngợi lung tung, chẳng lẽ hắn không phải kẻ nghèo hèn, mà thật ra gia gia rất sung túc, giàu ngang một nước, để lại cho hắn vô số của cải?
Hay là trước đó không lâu hắn còn cùng Hắc Oa ngủ trong ổ chó, sau một khắc sẽ có mười vạn tướng sĩ Hóa Thần cảnh quỳ trước ổ chó, nghênh đón hắn về Tây Kinh đăng cơ?
Biết đâu gia gia còn đính hôn cho hắn, thật ra có mấy chục vị công chúa xinh đẹp như hoa như ngọc đang chờ hắn trưởng thành để thành thân?
Ai da!
Hắn không có kinh nghiệm xử lý loại chuyện này, nếu gặp phải thì nên làm gì bây giờ?
Đinh Đinh thấy tú tài lão gia đang ngẩn người, vội vàng đưa tay lắc lắc trước mặt hắn.
Trần Thực bừng tỉnh khỏi giấc mộng đẹp về mấy chục vị công chúa, suy tư nói: “Hoa Lê phu nhân hỏi ta có còn nhớ nàng ấy hay không, chẳng lẽ lần trước lúc đại hội tán nhân, ta vẫn còn sống?”
Hắn vội vàng “phỉ phui” hai cái: “Trẻ con không kiêng kỵ, đại cát đại lợi! Ta đương nhiên còn sống! Đinh Đinh tỷ tỷ, tỷ còn biết gì về ta và gia gia nữa không?”
Đinh Đinh suy nghĩ một chút, nói: “Phu nhân không nói nhiều về công tử, chỉ là vì bị thương, muốn tới Kính Hồ sơn trang điều dưỡng, cho nên mới nhắc đến công tử.
Ngược lại, phu nhân nói về gia gia của công tử khá nhiều.”
Nàng nhỏ giọng nói: “Ta cảm thấy phu nhân có lẽ có ý với gia gia của công tử, khi nhắc đến ông ấy, lời nói đều mang vẻ ngưỡng mộ. Có thể giữa bọn họ có gian tình gì chăng?”
Nàng rất trịnh trọng, rất nghiêm túc.
Trần Thực không được nhịn cười thành tiếng, nói: “Đinh Đinh tỷ, tỷ nghĩ nhiều rồi! Gia gia của ta tuổi đã cao, sao có thể có gian tình với Hoa Lê phu nhân? Tỷ đừng nói bậy! Nếu gia gia ta có ẩn tình, cũng là có gian tình với Sa bà bà!”
Đinh Đinh lại suy nghĩ, nói: “Cũng có khả năng. Phu nhân còn nói gia gia ngươi phong lưu thành tính, có quan hệ mờ ám với rất nhiều nữ tử.”
Trần Thực có phần tức giận, sắc mặt đỏ lên, lắp bắp nói: “Ngươi… ngươi còn vu oan gia gia ta, ta sẽ không để ý đến ngươi nữa!”
Đinh Đinh vội vàng xin tha, cười nói: “Là phu nhân nói, đâu phải ta nói. Ta cũng chỉ lặp lại lời của phu nhân mà thôi, ngươi đừng giận. Ta cho ngươi hôn một cái được không? Đừng nóng giận mà!”
Cơn giận trong lòng Trần Thực đột nhiên tan biến, nói: “Được. Ta không giận nữa. Hôn chỗ nào?”
“Hôn má.”
Trần Thực hôn lên má nàng một cái, hai người lại làm hòa.
Trần Thực tuy là hôn má nàng, nhưng mặt hắn lại nóng bừng, vội vàng nói: “Ta đi xem cây táo mẹ nuôi.”
Đinh Đinh thấy hắn hôn lên má mình chứ không có động tác gì khác, thầm nghĩ: “Hình như công tử và những nam nhân trong miệng tỷ muội của ta có vẻ không giống nhau, nghe nói những nam nhân kia hôn má xong, sẽ đòi hôn môi, hôn môi sẽ động tay động chân, khiến người ta tâm phiền ý loạn, bất tri bất giác thân thể liền mềm nhũn, mặc cho bọn hắn muốn làm gì thì làm. Công tử không làm như vậy, là do còn nhỏ tuổi, quá mức ngây thơ hay sao?”
Trong đầu Trần Thực không có suy nghĩ phức tạp như nàng, cứ thế đi thẳng đến bên cạnh cây táo.
Cây táo này vô cùng cổ xưa, rễ cây đan xen, thân cây to lớn vô cùng, mặc dù bị Ngũ Nhạc Chân Hình Đồ trấn áp đến mức nát vụn thế nhưng vẫn chưa chết hẳn, rễ cây vẫn còn giữ lại một chút sinh khí.
Một con búp bê đầu to nằm dưới tàng cây, mình đầy thương tích, mở to hai mắt vô thần nhìn lên bầu trời.
Trên người nó mặc một cái yếm đỏ, trên yếm thêu một con cá chép đuôi vàng, dáng vẻ như đang vượt Vũ Môn.
Búp bê đầu to trắng trẻo mập mập, bộ dạng rất phú quý cát tường, ngoại trừ cái yếm đỏ này, không mặc thêm gì khác.
Thấy Trần Thực đi tới, nó lộ ra vẻ mặt hung ác, nhe răng nhếch miệng với Trần Thực, ra sức giãy giụa, muốn đứng dậy nhưng lại không thể động đậy.
Tuy nó pháp lực cường đại, lại biến thành tà ma, nhưng Ngũ Nhạc Trấn Trạch phù của Trần Thực hóa thành Ngũ Nhạc Chân Hình, trấn áp trên người nó, khiến nó không thể nhúc nhích.
Nếu là trước đây, uy lực của phù lục này còn chưa đủ để trấn áp nó, nhưng không biết là do tu vi Trần Thực tăng tiến hay là do nguyên nhân nào khác, uy lực của phù lục do Trần Thực vẽ ra lại trở nên lớn đến kỳ lạ, mấy tấm Ngũ Nhạc Trấn Trạch phù là có thể dễ dàng trấn áp nó.
Hiện giờ, Ngũ Nhạc Chân Hình tuy rằng đã tan đi, chân thân cây táo của nó cũng đã bị hủy, khiến nguyên khí của nó bị tổn hại nghiêm trọng, cho dù nhìn thấy Trần Thực cũng không còn sức lực báo thù.
Sau đầu Trần Thực hiện ra ngôi miếu nhỏ, hào quang chợt lóe lên, búp bê đầu to chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, sau một khắc liền thấy mình xuất hiện trong một tòa miếu, ngồi trong một cái Thần Đàn.
Một luồng chính khí cuồn cuộn ập tới, chỉ trong nháy mắt lan ra khắp toàn thân nó, tà khí trong cơ thể nó lập tức giảm bớt đi không ít.
Búp bê đầu to tỉnh táo lại một lát, nhưng ngay sau đó tà khí lại trỗi dậy, khiến nó trở nên ngơ ngơ ngẩn ngẩn, ra sức giãy giụa, ý đồ thoát khỏi sự trói buộc của Thần Đàn.
Trần Thực vận Tam Quang Chính Khí Quyết, khẽ ồ lên một tiếng, chỉ cảm thấy chính khí của bản thân không ngừng tăng trưởng, dùng đứa bé này làm Thần Thai, còn nhanh hơn so với Tam Quỷ Vương!
Hắn lập tức tỉnh ngộ, tuy tiểu oa nhi trắng trẻo mập mập này tràn đầy tà khí, nhưng cây táo lại là một loại cây tràn đầy chính khí. Lôi Kích Mộc chính là sấm sét đánh trúng cây táo, là vật liệu trừ tà tốt nhất, trong đó ẩn chứa lực lượng lôi đình và chính khí, khiến cho tà ma phải tránh lui.
Tuy búp bê đầu to này biến thành tà ma, nhưng đồng thời trong cơ thể cũng tràn ngập chính khí, dùng làm Thần Thai tu luyện, quả nhiên là làm ít công to!
Tam Quỷ Vương được Trần Thực thả ra, lập tức điều khiển một cỗ âm phong gào thét bỏ chạy, chẳng bao lâu sau đã biến mất vô tung.
Chỉ trong chốc lát, nó đã trở về bên cạnh bốn đại Quỷ Vương khác, bốn đại Quỷ Vương nhìn thấy nó, đều kinh ngạc, hỏi nó đi nơi nào, Tam Quỷ Vương kể lại chuyện mình bị Trần Thực bắt giữ, giam cầm, rưng rưng nước mắt nói: “Giống như bị giam cầm trong ngục, mặc dù mỗi ngày đều có hương khói cúng bái, nhưng chung quy vẫn là không được tự do.”
Bốn đại Quỷ Vương nghe vậy đều cười trên nỗi đau của kẻ khác.
Nhưng chẳng bao lâu, Tam Quỷ Vương bộc lộ thực lực vượt trội, đánh Đại Quỷ Vương bầm dập, buộc hắn phải nhường vị trí lão đại.
Tam Quỷ Vương nay đã là tân Đại Quỷ Vương, bỗng dưng lại hoài niệm những ngày tháng bị giam cầm.
Tuy những ngày đó bị Trần lão đầu giam giữ, thi thoảng lại bị tế sống, nhưng ngày nào cũng được tôi luyện bởi chính khí, hương khói đầy đủ, thực lực tăng tiến như diều gặp gió, nếu không làm sao có thể đoạt được ngôi đầu.
“Vừa vào cửa miếu sâu như biển, chung quy ta đã chẳng thể trở về nữa rồi.”
Trong lòng hắn dâng lên nỗi bùi ngùi khó tả.
Tam Hợp thôn, Đinh Đinh ôm tỳ bà đi tới bên cạnh Trần Thực, chỉ thấy hắn đang đứng cạnh gốc táo vừa đổ, thử nghiệm tay không vẽ bù.
Tay không vẽ bùa, đây là lần đầu tiên hắn thử.
Trước kia, mỗi lần vẽ bùa, hắn đều dùng máu chó đen và chu sa, nghiền nát rồi hòa đều, sau đó mới dùng bút lông vẽ lên giấy vàng.
Máu chó đen, chu sa, giấy vàng, đều là những vật mang dương khí rất mạnh. Kết hợp với việc rót chân khí và tinh thần vào đầu bút, ba yếu tố phù, lục, triện kết nối với thần linh, chân khí lưu chuyển, hạ bút dứt khoát, là có thể kết nối thần linh, khiến cho lá bùa có được uy lực phi phàm.
Nhưng vẽ bùa bằng tay không lại cần kỹ thuật cực kỳ cao siêu, yêu cầu về tu vi cũng khắt khe hơn nhiều.
Trước hết, người vẽ bùa phải có dương khí cực kỳ dồi dào, thậm chí đạt đến mức khí huyết tràn ra ngoài cơ thể!
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo