Đinh Đinh đang đi về phía này, thấy hai người giằng co, khí thế mỗi lúc một mạnh, vội vàng dừng bước.

Hắc Oa đến bên cạnh nàng, khẽ gật đầu với nàng, ý bảo nàng có thể đứng cùng chỗ với mình.

Đinh Đinh trong lòng lấy làm lạ, nhưng vẫn đứng bên Hắc Oa, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác an toàn khó tả.

“Người này chính là nguyên nhân khiến hơn ngàn nhân khẩu Tam Hợp thôn bỏ mạng cùng với mẹ nuôi hóa Tà? Vì sao hắn còn chủ động trêu chọc Trần công tử?”

Nàng thầm nghĩ, “Nếu hắn không trêu chọc Trần công tử, chẳng phải hắn có thể tiếp tục hoành hành ở Tam Hợp thôn, cũng sẽ không bị Trần công tử phát hiện hay sao? Chẳng lẽ hắn muốn mượn tay Trần công tử, trừ khử mẹ nuôi của Tam Hợp thôn?”

Cây táo mẹ nuôi vì thư sinh áo xanh mà hóa thành tà ma, vẫn luôn truy sát những phù quái do thư sinh áo xanh tạo ra, giữa hai bên quả thật có thù hằn rất sâu.

“Không đúng! Tuy cây táo mẹ nuôi rất mạnh, sau khi hóa thành tà ma cũng rất quỷ dị, nhưng không thể nào uy hiếp được phù sư như hắn. Mục đích của hắn thực ra là Trần công tử! Hắn dẫn Trần công tử đến là muốn nhân lúc Trần công tử quyết đấu với mẹ nuôi, âm thầm quan sát thực lực của Trần công tử!”

Đinh Đinh chỉ cảm thấy trong đầu bỗng nhiên lóe lên một ý nghĩ, ý nghĩ này vừa vặn giải đáp thắc mắc lúc trước của nàng.

Nhưng ý nghĩ này, có thật sự là ý nghĩ của nàng?

Nàng cảm thấy ý nghĩ này giống như bị người ta cưỡng ép nhét vào đầu, bản thân nàng căn bản chưa từng nghĩ như vậy!

Nàng sởn tóc gáy: “Là ai đưa cho ta ý nghĩ này, trả lời câu hỏi của ta?”

Đinh Đinh lặng lẽ lùi xa Hắc Oa một chút.

Hắc Oa ngẩng đầu, u oán liếc nhìn nàng một cái.

Đinh Đinh lại nhích gần một chút, thầm nghĩ: “Có phải con chó này không có vấn đề, mà là ta suy nghĩ quá nhiều? Tối qua chắc ta ngủ không ngon nên mới nghi thần nghi quỷ… Khoan đã, ý nghĩ này là ý nghĩ của ta hay là ý nghĩ Hắc Oa cưỡng ép nhét vào đầu ta?”

Trong lúc nhất thời nàng cũng không phân biệt nổi.

Sao con chó này còn giống tà ma hơn cả mẹ nuôi vậy?

“Trần Thực, ta với ngươi không oán không thù, chỉ là có người ủy thác ta đến lấy mạng ngươi.”

Thư sinh áo xanh mỉm cười, thong thả nói: “Kẻ ủy thác ta, có lẽ cực kỳ e ngại Đồ Tể Tây Kinh, nghi ngờ lão ta giả chết, nên muốn mượn tay ta bức lão lộ diện. Nếu lão ta thật sự chưa chết, thấy cháu mình sắp chết trong tay ta, nhất định sẽ không nhịn được ra tay cứu giúp.”

Trần Thực nghe vậy, nghi hoặc hỏi: “Nếu gia gia ta thật sự chưa chết, chẳng phải ngươi sẽ gặp nguy hiểm sao?”

Thư sinh áo xanh thở dài: “Bọn họ cho quá nhiều, nhiều đến mức ta không thể từ chối. Hơn nữa, ta cũng muốn thử xem sao, muốn lĩnh giáo tuyệt học phù lục của Bắc phái một phen.”

“Phù lục Bắc phái?” Trần Thực không hiểu lắm.

“Thiên hạ phù lục, chia làm hai phái, Bắc phái do Càn Dương Sơn Nhân sáng lập, được xưng là phù lục chính tông, phù lục của Bắc phái bắt nguồn từ Đạo pháp, chia làm phù, lục, triện, tương ứng với thần tướng, thần danh, thần ngữ.”

Thư sinh áo xanh chắp tay sau lưng, nói: “Tổ sư Bắc phái là Càn Dương Sơn Nhân từng biên soạn “Phù lục tổng hợp”, được triều đình sử dụng, xưa nay vẫn được xem là sách gối đầu giường của người tu hành, thậm chí kỳ thi Hương mùa thu, kỳ thi Hội mùa xuân cũng đều thi những nội dung trong đó. Nếu không thi đậu, sẽ không thể làm cử nhân. Trần Thực, ngươi chính là phù sư Bắc phái. Ngươi tinh thông nội dung “Phù lục tổng hợp”, vừa rồi ta thấy ngươi múa bút như bay, tâm ý tinh thần quán thông bút mực, đã có khí độ của tông sư Bắc phái. Ngươi đi thi cử đi, nhất định sẽ đoạt tam giáp!”

Trần Thực ưỡn ngực, trong lòng rất đắc ý, nhưng ngoài mặt vẫn khiêm tốn nói: “Trình độ phù lục của ta chỉ thường thôi, sở trường lớn nhất của ta vẫn là thi văn. Vậy, Nam phái là phù lục lưu phái gì?”

Thư sinh áo xanh nói: “Nam phái là phái ẩn thế, cũng chính là nhánh của ta. phù lục, chú văn, ấn quyết của Nam phái ta đã sớm thoát khỏi gông cùm của phù lục Bắc phái. phù lục Bắc phái cứng nhắc, không chỗ nào tách khỏi thần tướng, thần danh và thần ngữ, không biết biến hóa, chỉ là mô tả thần linh mà thôi. Nhưng Nam phái chúng ta lại nghiên cứu bản chất sinh mệnh, thậm chí có thể sáng tạo sinh mệnh, sáng tạo thần linh, sáng tạo cả tà ma! Chúng ta có thể khống chế thần linh, siêu việt thần linh!”

Hắn cười ngạo nghễ, nói: “Nam phái chúng ta lấy Ngũ Hồ Tán Nhân làm tổ sư. Ngũ Hồ Tán Nhân biên soạn “Phù Lục Tạo Vật Bảo Giám”, chính là bảo điển vô thượng của Nam phái ta!”

Đinh Đinh nghe vậy, sắc mặt có phần nghi hoặc, thầm nghĩ: “Ngũ Hồ Tán Nhân? Tên này nghe hơi quen tai, hình như đã từng nghe phu nhân nhắc tới…”

Trần Thực sắc mặt nghiêm nghị nói: “Người sắp chết, lời nói cũng tốt lành. Ngươi nói chuyện dễ nghe hơn nhiều so với đám người bị ta đánh chết trước đó. Ngươi tên gọi là gì?”

Thư sinh áo xanh đang định trả lời, trước mắt bỗng tối sầm, thân hình Trần Thực đã đến trước mặt hắn trong khoảng một trượng, thân hình xoay chuyển, chân phải được khí huyết cuồn cuộn truyền vào, phảng phất như cột trụ chống trời trong Thiên Vương điện, hung hăng bổ về phía cổ họng hắn.

“Nhanh như vậy à?” Gương mặt thư sinh áo xanh lộ ra vẻ kinh hãi, đồng thời dưới chân hào quang lan tỏa, mặt đất hiện ra một tầng phù văn kỳ dị.

Bên tai vang lên tiếng sấm rền, đó là thân pháp của Trần Thực quá nhanh, một cước quét ra như roi da xé rách không khí, phát ra tiếng nổ vang trời!

“Ầm!” Lôi âm bộc phát, tinh thần hắn bị chấn động mãnh liệt, phù lục dưới chân bỗng khựng lại!

Chỉ trong nháy mắt, cú đá này của Trần Thực đã bổ tới cổ họng của hắn.

“Nặng quá!” Thư sinh áo xanh bị nhát cước này đá cho óc như muốn văng ra ngoài, nghe thấy tiếng xương cổ mình gãy răng rắc, không kịp nghĩ đến chuyện Nam phái Bắc phái nữa, vội vàng bóp nát Thế Thân phù vẽ trên gỗ đào.

“Ầm!”

Đầu hắn bị chiêu cước này của Trần Thực đá bay, lao vun vút trên không trung, biến thành một khúc gỗ, thân thể cũng hóa thành một cọc gỗ đào.

Thân hình hắn xuất hiện cách đó mấy trượng, miệng không ngừng ho ra máu, hai tay ôm lấy cổ.

Thế Thân phù của hắn vẫn chậm một chút, không hoàn toàn hóa giải được lực lượng của Trần Thực.

“Thế Thân phù? Các hạ không phải là truyền nhân Nam phái sao? Tại sao lại sử dụng phù lục của Bắc phái?”

Giọng nói của Trần Thực truyền đến, thư sinh áo xanh ngẩng đầu, chỉ thấy trước mắt là tinh quang bộc phát, sau đó chìm vào một mảnh đen kịt, trong lòng không khỏi kinh hãi, đó là do nắm đấm của Trần Thực đánh tới khiến khí huyết trong cơ thể hắn bị áp chế, dẫn đến đầu óc thiếu máu sinh ra ảo giác!

“Nếu trúng quyền này, chắc chắn ta sẽ chết!”

Hắn vốn định so tài phù lục với Trần Thực một phen, tốc độ thi triển phù lục của hắn cực nhanh, có thể vẽ bùa trên không trung, tốc độ nhanh đến mức vượt qua rất nhiều pháp thuật của tu sĩ Kim Đan, nhưng vẫn không nhanh bằng tốc độ quyền cước của Trần Thực!

“Ầm!”

Lôi âm chấn động, nắm đấm của Trần Thực đã đến trước mặt hắn, kèm theo một tiếng vang thật lớn, thân thể thư sinh áo xanh bị lực lượng khổng lồ đánh bay ra ngoài, màn sáng hình chuông do Kim Chung phù tạo thành ầm ầm vỡ vụn trên không trung.

Hắn vẫn không kịp thi triển phù lục của Nam phái, chỉ có thể dùng Kim Chung phù của Bắc phái để đỡ đòn này của Trần Thực!

3.81502 sec| 2408.227 kb