Lên tới cửa phòng sinh, vừa lúc nhìn thấy Tề Thích bị Annie nắm tay, Annie chỉ vào Tề Thích nói: "Anh phải phụ trách đến cùng...."
"Chúng ta cũng đã kết hôn rồi."
"Em mặc kệ em đau chết mất...."
"Vậy thì mổ bụng." Thần sắc Tề Thích tuy rằng bình tĩnh, nhưng tay vẫn vuốt tóc Annie, cô ấy lúc này còn chưa đi vào, đau đớn làm cho cô ấy toát mồ hôi, Annie vừa nghe mổ bụng, kêu khóc nói: "Không được đâu, bụng em mới không cần một cái sẹo dài như vậy đâu..."
Cha mẹ Annie cùng cha mẹ Tề Thích đứng ở một bên, mẹ Annie thấp giọng nói: "Được rồi, hít sâu một hơi, phải đi vào."
Annie vừa quay đầu, nhìn thấy Trương Lam, liền đưa tay ra với Trương Lam, Trương Lam lập tức tiến lên, mặt Annie rất tái nhợt, sắc hồng ngày thường lúc này không nhìn thấy đâu, một trán mồ hôi, cô ấy vô cùng đau đớn, Trương Lam ôm cô ấy một cái nói: "Chúng tớ ở bên ngoài đợi cậu."
Annie ô ô nói: "Sau đại học cậu hãy mang thai..."
" Biết, biết."
"Ô ô, tớ đi đây."
Lúc này bác sĩ đi tới nói: "Có thể đi rồi."
Nhóm y tá phụ giúp đưa Annie đi vào, Annie nhìn Tề Thích hừ hừ nói: "Không cho anh tiến vào, em không cần anh đi vào...."
Động tác Tề Thích ngừng một lát, đứng lại tại chỗ, trong lòng bàn tay hắn cũng đều là mồ hôi, mẹ của Annie đi tới, nói với Tề Thích: "Con bé không cho con vào, cũng đừng đi vào."
"Nếu cô ấy không có khí lực thì sao?" Sắc mặt Tề Thích bình tĩnh, chỉ có ánh mắt kia nhìn cửa phòng sinh.
"Sẽ không, trong khoảng thời gian này.... Khụ... Con bé bị con nuôi dưỡng khỏe mạnh, rất có sức, mười ngón tay cũng không cần dùng sức, bác sĩ nói xương chậu con bé lớn, sẽ không sao." Mẹ Annie hiểu nhất con gái mình.
Tề Thích không di chuyển người, không ngăn chặn ở cửa vào.
Tiết Nhượng tiến lên, vỗ vai hắn một cái, Tề Thích cũng không động, Trương Lam tựa vào trong ngực Tiết Nhượng, cũng nhìn cửa phòng sinh, bên trong thỉnh thoảng truyền ra tiếng kêu của phụ nữ có thai.
Thanh âm vừa truyền tới, Tề Thích liền động đậy, nhưng hắn từ đầu đến cuối đều khắc chế.
Trương Lam nghe đều nổi da gà, nắm tay Tiết Nhượng thật chặt, lúc này vào phòng sinh cũng đã một khoảng thời gian, Trương Lam đứng một hồi, chân liền đứng không vững, Tiết Nhượng ôm cô ngồi ở trên ghế, liếc nhìn điện thoại di động, gần chín giờ, anh thấp giọng nói: "Em ngủ một lát đi?"
Trương Lam ngáp một cái, gật đầu, tựa vào trên bả vai anh, liền ngủ, Tiết Nhượng cởi áo khoác trên người xuống, khoác lên vai cô.
Cha Tề Thích đi ra ngoài mua trái cây cùng cầm một chai nước đưa cho Tiết Nhượng, Tiết Nhượng nhận lấy, nói: "Cám ơn chú."
"Không cần khách khí, có hoa quả." Ông lại lấy quýt cùng táo.
Tiết Nhượng không muốn, về phần Tề Thích kia khẳng định là ăn không vào, ngay cả bình nước cũng chưa nhận, trong phòng sinh còn có tiếng kêu của Annie, lúc sau dần dần vô lực.
Một lát sau lại kêu lên, còn mắng Tề Thích nói: "Anh cái tên trời đánh ngàn đao...."
Mẹ Annie phì cười ra tiếng, hành lang vốn đang rất nghiêm túc, bị bà cười một tiếng, bầu không khí thả lỏng một chút, mẹ Tề Thích nói: "Bà thông gia này, Annie thật là đáng yêu."
Mẹ của Annie nói: "Ai nha, đáng yêu gì đâu, chính là chút khuyết điểm, còn học lên đại học, liền mang thai, bà của con bé cũng tức giận đến giậm chân."
Mẹ Tề Thích cười một tiếng, cầm lấy quýt đưa cho bà, mẹ Annie bỏ vào miệng, sau đó nhìn Trương Lam lại nói: "Lam Lam à, cháu có muốn đi về nghỉ hay không?"
Trương Lam đã ngủ, Tiết Nhượng thở dài một tiếng, mẹ Annie nhìn một cái, ai nha đã ngủ rồi...
Vậy... Vậy ngủ đi.
Một giây kế tiếp, bà lại nhìn Tiết Nhượng, nói: "Bộ dáng của cháu cũng rất đẹp, nghe nói cháu dạy Tề Thích chứng khoán?"
Tiết Nhượng ôm Trương Lam, thần sắc nhàn nhạt đáp: "Dạy một chút ạ."
Mẹ Tề Thích cũng ngồi tới nói: "Tề Thích có những người bạn như các cháu, thật tốt...."
Vốn người trong nhà chuẩn bị cho Tề Thích một cọc tiền, Tề Thích còn học đại học, học kiến trúc, hiện tại căn bản cũng không có năng lực kiếm tiền, nhiều nhất đi theo thầy giáo làm chút hạng mục, kiếm thêm thu nhập, nhưng Annie đã mang thai, hai người phải kết hôn, phải có nhà ở, nhà Tề Thích cũng có phòng, tuy rằng cũng là tam phòng lưỡng sảnh*, nhưng người trẻ tuổi, vẫn muốn ở riêng, mà tiền nhà thì chưa góp đủ, Tề Thích liền đưa một khoản tiền ra.
*Tam phòng lưỡng sảnh: 三室两厅 nghĩa là 3 phòng ngủ, 2 sảnh. Sảnh ở đây có thể là phòng làm việc hoặc phòng khách.
Vì vậy liền mua phòng này.
Đối với Tiết Nhượng, bọn họ tự nhiên rất cảm kích.
Cao nhị cao tam Tiết Nhượng ở bên ngoài, Tề Thích nhiều lần đưa thức ăn cho anh, mẹ Tề Thích cũng quen biết Tiết Nhượng, bà nhìn cô gái trong ngực Tiết Nhượng, nói: "Cô gái này chính là Trương Lam sao?"
Tiết Nhượng đáp: "Đúng vậy."
"Thật tốt... Đều là bạn học... Có thể đi đến cùng nhau thật tốt."
Trên mặt Tiết Nhượng không có biểu tình gì, khóe môi mang theo ý cười mỉm, có chút thỏa mãn.
Bốn giờ sau, đèn trong phòng sinh tắt.
Annie cùng bảo bảo được đẩy ra, mặt Annie toát đầy mồ hôi, cô ấy kéo tay Tề Thích nói: "Anh nhìn em anh nhìn em... Đừng nhìn con."
Sinh là con gái.
Tề Thích chịu đựng không nhìn bảo bảo, nhìn về phía vợ, cũng xoa xoa mặt cho Annie, nói: "Còn rất đẹp."
"Anh nói dối."
"Đúng vậy, mặt rất trắng... Mí mắt rủ xuống...." Tề Thích nói.
Mặt Annie lập tức thay đổi.
Trương Lam lập tức đẩy Tề Thích ra, tiến lên cầm lấy tay Annie, nói: "Đừng nghe cậu ta, cậu có một vẻ đẹp nhu nhược."
"Thật sao?"
"Thật..." Trương Lam gật đầu.
Annie nhìn về phía Tiết Nhượng, "Học thần cậu cảm thấy thế nào?"
Tiết Nhượng: "Tình thương của mẹ chói lọi?"
Annie: "..."
Trương Lam: "Ha ha ha ha ha ha ha."
Vào phòng ở cữ, Trương Lam vừa đi vào liền chắt lưỡi: "Rất sang trọng, còn có một phòng khách."
Mẹ Annie nói: "Nơi này một ngày hai ngàn, ở năm ngày mất mười ngàn."
Trương Lam suy nghĩ một chút: "Vậy cũng không tính là rất đắt."
Mẹ Annie: "..." Quả nhiên là con nhà có tiền.
Annie mở mười ngón tay ra, khác với những người phụ nữ có thai khác đều dùng sức mở, cô ấy mở ra rất nhanh, sinh cũng nhanh, xương cốt thân thể cũng thật sự khoe mạnh, sinh trong chốc lát liền có tinh thần, bắt đầu trêu chọc con gái, Trương Lam ngồi ở một bên, cũng không dám đụng, nhìn đứa bé tay chân nho nhỏ, mặt nhăn nhăn, đỉnh đầu có một nhúm tóc nhỏ vểnh lên, đứa bé nhắm mắt lại, gò má hồng hồng.
Rất khả ái, nhưng nhìn cũng rất yếu ớt.
Trương Lam kéo Tiết Nhượng qua, nói: "Anh nhìn xem, thật là nhỏ."
"Ừ." Tiết Nhượng cũng cảm thấy sinh mạng rất thần kỳ.
Ngón tay thon dài của anh ngoắc ngoắc tay đứa bé, tiểu gia hỏa mở mắt ra, trong mắt đảo quanh, nhìn anh, cũng không chớp mắt lấy một cái.
Đôi mắt Tiết Nhượng mềm mấy phần.
Lại ở cùng với Annie một hồi, sau đó Annie có chút mệt nhọc, Trương Lam cùng Tiết Nhượng mới rời đi, phòng khách của phòng ở cữ ở không được nhiều người như vậy, cha Tề Thích cùng cha Annie cũng phải về nhà, Tề Thích kính nhờ Tiết Nhượng đưa bọn họ trở về, Tiết Nhượng đồng ý, đi ra bệnh viện, Trương Lam mở cửa xe cho hai người cha, mời bọn họ ngồi lên.
Hai người bọn họ đều tương đối an tĩnh, vừa nhìn thấy chính là trong nhà rất nghe lời vợ.
Hỏi rõ địa chỉ gia đình, liền đưa bọn họ đến cửa tiểu khu, cha của Tề Thích vỗ vỗ tay Tiết Nhượng, lại nhìn Trương Lam ngồi ở kế bên, nói: "Phải sống thật tốt."
Tiết Nhượng nhìn Trương Lam một cái, gật đầu nói: "Vâng."
Nhìn cha Tề Thích đi vào tiểu khu, Tiết Nhượng mới khởi động xe, lúc này đã hai giờ sáng, Trương Lam ngáp một cái, Tiết Nhượng lái xe đưa Trương Lam về nhà.
Đến cửa nhà, Tiết Nhượng dừng xe, nhưng không mở cửa xe, Trương Lam từ trong giấc ngủ tỉnh lại, mở mắt ra nhìn anh, đèn ở cửa nhà mở ra.
Một bên mặt của Tiết Nhượng ở bóng tối một bên mặt lại có ánh sáng chiếu xuống, Trương Lam tháo giây an toàn ra, tiến tới, ở khóe môi anh nhẹ nhàng hôn, nói: "Nếu như em mang thai, em cũng muốn sinh ra."
Tiết Nhượng sửng sốt, anh nắm cằm cô, cúi đầu nói: "Em không cần miễn cưỡng, chuyện đứa nhỏ không cần vội, anh một chút cũng không muốn em đem thời gian đại học của em để mang thai, lúc trước... Là do anh quá nóng nảy."
Trương Lam cắn xuống môi mỏng của anh: "Biết, vậy chúng ta thuận theo tự nhiên."
"Ừ, đúng rồi, mùng hai, ba mẹ anh tới thăm nhà em."
Trương Lam ôm cổ anh, gật đầu: "Được."
Tiết Nhượng cúi đầu, lại hôn xuống môi cô.
Lúc này, trên tầng hai biệt thự, Trì Bình kéo Trương Trọng Cảnh qua, chỉ xuống lầu... " Anh nhìn một chút xem nhìn xem.... Lại tiếp tục hôn."
Trương Trọng Cảnh kéo tay Trì Bình, che mắt bà, "Em không nhìn không được sao...."
"..."
...
Mùng hai năm mới, Trì Bình cùng Trương Trọng Cảnh sáng sớm đã cho dì Lưu dọn dẹp nhà một chút, cửa rộng mở, chỉ chớp mắt, Trương Lam còn chưa xuống, Trì Bình lập tức lên lầu, đi đến gõ cửa phòng Trương Lam, Trương Lam dậy sớm, đang chọn quần áo, Trì Bình vào cửa nhìn một cái, nói: "Con mặc cái gì cũng đẹp."
"Vậy rốt cuộc nên mặc cái nào đây?"
"Cái này đi... " Trì Bình chọn một chiếc váy lông thanh lịch, Trương Lam nhìn một cái, vừa vặn, sau khi mặc vào, chỉ cần mặc một chiếc vớ da, thoạt nhìn rất thoải mái.
Cô ôm thắt lưng Trì Bình, đi thay, xuống lầu.
Chín giờ.
Jaguar màu đen tiến vào khu biệt thự, Tiết Khang nhìn biệt thư, ông quay đầu liếc nhìn vợ, Chung Lệ Nhan trước kia đã từng tới, bà không dám nhìn vị trí trước kia bà gọi Trương Lam ra, xe vững vàng ngừng lại trước cửa nhà, Tiết Khang nhìn căn biệt thự theo phong cách Châu Âu.
Hơi thở dài.
Bối cảnh gia đình kém thật nhiều.
Ngay cả ông, cũng có áp lực.
Tiết Nhượng tự tại rất nhiều, biệt thự, nhà, xe, tài sản, công ty, những thứ này tương lai anh sẽ có, anh chẳng qua đem tài sản đều đặt ở Bắc Kinh, anh một chút cũng không có áp lực.
Sau khi xuống xe, anh xách lễ vật ra, mang theo cha mẹ, vào biệt thự.
Dì Lưu vừa thấy người tới, lập tức nói với Trương Trọng Cảnh: "Đến đây đến đây."
Trương Lam đẩy vai Trì Bình, đi tới cửa, Tiết Nhượng bước lên bậc thềm, thấy Trương Lam ăn mặc ngày hôm nay, chân suýt bước hụt, Trương Lam bị dọa cho giật mình,
Tiết Khang lập tức đỡ anh, nói: "Cẩn thận một chút."
Tầm mắt Tiết Nhượng rơi vào trên người Trương Lam, thật lâu không dời đi, vào cửa, chào hỏi.
Anh hơi cúi người, đối với Trì Bình cùng Trương Trọng Cảnh gọi: "Mẹ vợ, cha vợ, năm mới vui vẻ."
Trương Trọng Cảnh bị sặc trà, ho khan hai tiếng, nói: "Đi vào ngồi, đi vào ngồi đi, dì Lưu, đổi giày cho khách.""
Đổi giày xong, tiếp đón người ngồi xuống.
Trương Lam cười híp mắt nhìn Tiết Nhượng, Tiết Nhượng thừa dịp đưa quà tới, ở bên tai Trương Lam nói: "Em hôm nay đẹp đến mức anh muốn một miếng ăn hết."
Trương Lam: "...Anh xem em là thạch hoa quả sao?"
Tác giả có lời muốn nói: Ngao, sắp kết thúc rồi, chuẩn bị đếm ngược.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo