" Cũng được." Trương Lam gật đầu, dù sao cô cũng sẽ không nấu cơm, cho tới bây giờ đều chưa dính khói dầu, Tiết Nhượng một bên bận rộn xào thức ăn, một bên gọi Trương Lam lấy cái này cho anh, lấy cái kia cho anh, Trương Lam cần cù chạy tới chạy lui, chỉ chốc lát trán cô liền toát mồ hôi, Tiết Nhượng nghiêng đầu nhìn một cái, lập tức nắm bả vai cô, đẩy cô tới cửa, cúi đầu hôn lên trán cô: "Anh làm, em ở bên ngoài chờ là được rồi."
"Em có thể giúp anh mà." Trương Lam hừ nói.
"Không cần, anh sợ em mệt."
"Không sợ."
Khi nói chuyện, dầu đều bắn tung tóe ra khỏi nồi, Tiết Nhượng chạy nhanh về, cầm lấy cái muôi, chuyên tâm xào rau.
Đến giữa trưa, hai món mặn một món canh đặt ở trên bàn, trừ thịt có hơi cứng, những thứ khác đều ăn ngon, Trương Lam một lúc ăn hai bát cơm.
Tiết Nhượng chống đầu nhìn cô ăn, tâm tình rất sung sướng.
Ăn xong, Trương Lam ngủ từ trưa tới chiều, Tiết Nhượng vẫn bận việc ở trong thư phòng, hai người đều chưa ra cửa, ở tại Vạn Khoa ngây người cả một ngày.
Ngày hôm sau Trương Lam có một kỳ thi, sáng sớm liền gọi Tiết Nhượng dậy đưa cô đi đến trường, Trương Lam lười biếng duỗi thắt lưng, nhìn lên bầu trời.
Đột nhiên cảm thấy... Cuộc sống thật sự rất tốt đẹp.
Nhưng mà giây tiếp theo, trong đầu cô thoáng hiện lên một chiếc dao... Sắc mặt cô liền trắng lên, cô vỗ vỗ ngực, nói với bản thân không quan trọng, đều đã qua, phải cố gắng đối mặt....
"Tiểu tỷ tỷ, làm sao vậy?" Bàn muội ăn bánh kẹp từ phía sau vỗ xuống bả vai Trương Lam, Trương Lam liền phát hoảng, cô quay đầu, cười hỏi: "Có mua nhiều hơn một cái không?"
"Có, cho cậu." Bàn muội từ trong túi lấy ra một chiếc bánh kẹp đưa cho Trương Lam, Trương Lam nhận lấy, cùng Bàn muội đi vào trong phòng học.
Một ngày học tập, liền bắt đầu.
Ngày kế tiếp, Trương Lam thường xuyên đến Vạn Khoa của Tiết Nhượng ở, có một ngày cô vào cửa không bao lâu, liền có một chuyển phát viên đưa đồ đến, bên trong, là hai chiếc chìa khóa, Trương Lam sờ một chút, lại thật nhanh gói chìa khóa lại, sau đó vào thư phòng, đặt ở trên bàn Tiết Nhượng.
Buổi tối Tiết Nhượng trở về, Trương Lam ở sau lưng anh, nói: "Mẹ anh gửi chìa khóa lại."
Tiết Nhượng nhìn túi chuyển phát kia, trả lời: "Ừ."
Sau đó anh kéo ngăn kéo ra, để túi kia vào, Trương Lam lặng lẽ nhìn, sau đó xoay người, trở về phòng, vào phòng tắm.
Cô nhìn bản thân trong gương.....
Bản thân cô chính là một người hiền thành sáng sủa, đối với rất nhiều chuyện cô đều không so đo, duy chỉ có chuyện này, cô vốc nước tát lên mặt.
Cô yêu Tiết Nhượng.
Cho nên... Không thể vẫn luôn trốn tránh như vậy.
Thời gian trôi qua nhanh, rất nhanh liền tới tháng mười hai, trận đấu bóng rổ một năm tổ chức một lần ở Thanh Hoa đã đến, Trương Lam cùng ngày vì muốn xem Tiết Nhượng tranh giải, trốn mất một tiết học chuyên ngành, buổi sáng hơn chín giờ, cô lên xe Jeep tới bãi đỗ xe Thanh Hoa, bởi vì xe cô quá nổi bật, người lái là một cô gái, hấp dẫn không ít ánh mắt của mọi người.
Trương Lam mặc áo khoác bò, bên trong là một chiếc váy màu đen đơn giản dài tới gối, nhưng lại đầy sức sống, cô hạ kính mắt xuống.
Mang theo túi nhỏ, đi vào bên trong Thanh Hoa, đây là lần đầu tiên cô tới đây, Thanh Hoa lớn đến mức không thể tưởng tượng, mặc dù hơi thở của các giáo viên đại học không khác nhau là mấy, nhưng rốt cuộc cũng có chút không giống, như có một sức mạnh cao lớn đập vào mặt vậy, trận đấu lần này là trận đấu nội bộ của các ngành, nhưng vẫn kéo không ít biểu ngữ.
Trương Lam không nói với Tiết Nhượng, theo biểu ngữ tìm được sân bóng rổ Tử Kinh.
Người tới rất nhiều, nhất là con gái, ôm sách, đeo mắt kính, thả tóc dài, váy dài, váy ngắn, quần đùi, đều đứng ở bên sân bóng rổ, Trương Lam đi vào trong đám người đứng, rất nhanh liền bị bao phủ trong đám người, mấy cô gái bên cạnh cô vẫn luôn ríu rít, nói: "Có phải Tiết Nhượng sẽ đến không?"
" Đúng vậy, nghe nói năm nay Tiết học trưởng ngành tài chính sẽ đến, cậu không thấy nhiều cô gái vậy sao? Cũng tới vì anh ấy."
"Đều thấy, thật là kinh khủng, chắc có rất nhiều tiểu học muội đi."
"Chậc chậc, thật là hạnh phúc, năm trước chúng ta đánh bóng rổ, một cô em cũng không có." một người con trai chua xót nói.
Mấy cô em kia nhìn hắn một cái, cười nói: "Học trưởng, ai bảo anh không phải là Tiết Nhượng chứ??"
"Hừ." Chàng trai kia liếc một cái.
Trương Lam đem kính râm treo trên cổ áo chữ V, nghe các cô thảo luận về Tiết Nhượng, trong lòng rất là đắc ý.
Anh ấy là người đàn ông của cô.
"A, đúng rồi, kia không phải Chu Di sao?"
Hai cô gái phía sau đột nhiên nói.
Hai tiếng Chu Di nhất thời làm cho thần kinh Trương Lam kích động, cô theo ngón tay của cô gái kia nhìn sang, liền nhìn thấy một cô gái mặc váy màu vàng nhạt tóc dài bay bay, đứng ở bên cạnh Tiết Nhượng, giống như đang nói chuyện phiếm.
Trương Lam nhất thời nghiến răng.
"Nghe Chu Di nói, cô ấy cùng Tiết học trưởng là thanh mai trúc mã."
"Thật không? Vậy sao cô ấy không cùng với Tiết Nhượng chung một chỗ."
" Đúng vậy, không phải nói Tiết Nhượng có bạn gái sao? Ở đâu? Hôm nay có tới hay không? Tôi ở trên diễn đàn đã thấy qua ảnh chụp của cô ấy, nên không phải chỉ là mánh lới đâu chứ? Ngành y tá ở Trung y dược? Mấy người ai từng thấy người thật....."
Người thật mà các cô đang thảo luận, đứng ở trước mặt các cô, Trương Lam vẫn luôn nghiến rắng nhìn Chu Di đi qua, giống như đang nói cái gì đó với Tiết Nhượng, Tiết Nhượng hình như đang trả lời cô ta.
Một đám em gái ở phía sau tiếp tục líu ríu.
"Chu Di là hoa khôi của ngành pháp luật, tôi cảm thấy bạn gái ở Trung dược y kia không có cách nào có thể so được với Chu Di."
Trương Lam lần nữa nghiến răng, cô cúi đầu lấy điện thoại di động ra, điện thoại vừa lấy ra, liền vang lên, là cuộc gọi của Tiết Nhượng.
Trương Lam nhận, mắt nhìn anh.
Tiết Nhượng hỏi: "Đến rồi sao?"
"Không đến."
"Em không đến?"
Trương Lam hừ nói: "Không đến."
Tiết Nhượng: "..."
Qua một giây, anh nói: "Anh bảo bọn họ quay video lại rồi, đến lúc đó cho em xem."
"..." Trương Lam bực bội, cô vốn muốn nói em đang ở đây, nghĩ nghĩ, quyết định không nói, cô ngược lại muốn nhìn một chút, Chu Di sẽ ở bên cạnh anh bao lâu, hai người nói chuyện bao nhiêu.
Giọng cô cứng rắn nói: "Được, em đang vội."
"Ừ, hôn một cái." Tiết Nhượng ở đầu bên kia yêu cầu, Trương Lam bất đắc dĩ moa một cái, sau đó cúp điện thoại, cô đeo kính râm lên, ngụy trang một chút.
Chỉ chốc lát, ngành tài chính VS ngành pháp luật bắt đầu.
Một tiếng còi, Tiết Nhượng nhảy lên trước hất bóng ra, sau đó giày ma sát lên mặt đất vang lên âm thanh, cùng với tiếng bóng rổ đánh xuống đất, Tiết Nhượng mặc áo màu đen chơi bóng, chạy rất nhanh, gò má anh kiên cường, lúc nhảy lên quần áo cũng bay lên, lộ ra thắt lưng, ngẫu nhiên có thể thấy cơ bụng.
Mấy cô gái phía sau hét rầm lên, gọi Tiết Nhượng, Tiết Nhượng.
Trương Lam nhìn anh ở trên sân bóng, hoảng hốt, tựa như thấy được trận đấu của anh cao nhất năm ấy, cô còn viết lên một tấm bảng cứng, phía trên viết Tiết Nhượng đẹp trai nhất.
Rêu rao đi qua toàn bộ sân bóng.
Mà giờ phút này, cho dù cô không giơ tấm bảng lên nữa, nhưng ở trong lòng của cô, Tiết Nhượng chính là rất tuấn tú.
Bao nhiêu cô gái thét chói tai, bao nhiêu cô gái vì anh mà khuynh đảo, nhưng anh cuối cùng, cũng là của cô, Trương Lam hai tay vòng qua ngực, hơi hơi nhấc kính râm, cằm khẽ hất, đặc biệt đắc ý.
Ngành tài chính trong ba phút đầu bóng vào rổ hai lần, một lần là của Tiết Nhượng, thời điểm anh vào tiếng thét chói tai cùng tiếng vỗ tay có thể chìm ngập người.
Rất nhanh, ngành tài chính 45 điểm, ngành luật 41 điểm, nghỉ ngơi giữa giờ.
Trương Lam đúng lúc đứng ở vị trí phía trước, lúc anh kéo cổ áo lau mặt, cổ áo hạ xuống phía trước, anh liền nhìn thấy Trương Lam.
Trương Lam thấy anh nhìn tới, trước tiên liền cúi đầu xuống, ngăn che mình.
Tiết Nhượng vặn chai nước ra, uống một ngụm, nhìn Trương Lam vẫn còn cúi đầu, khóe môi anh giương lên, ném chai nước tới một bên, bắt đầu nửa hiệp sau.
Nửa hiệp sau, ban đầu, Tiết Nhượng trong ba phút liền cướp bóng đi, mọi người đều bị khí thế của anh dọa sợ, Tiết Nhượng lau đi mồ hôi trên trán, chạy trở về.
Phan Vĩ chạy đến bên người anh, hỏi: "Chuyện gì xảy ra? Đột nhiên cảm giác cậu đặc biệt có tinh thần."
"Vợ tới."
"Cái gì?"
Phan Vĩ sửng sốt một chút, một giây kế tiếp thấy Trương Lam đeo kính râm đứng trong đám người liếc mắt là có thể nhận ra, hắn mắng thầm một tiếng, đuổi theo Tiết Nhượng, lại một quả bóng vào, lại vào hai điểm, Phan Vĩ nói với Tiết Nhượng: "Tớ nhìn thấy tiểu tỷ tỷ, cậu không phải vừa mới nói cô ấy không đến sao? Đây là lừa gạt người, ai nha tiểu tỷ tỷ vẫn xinh đẹp như vậy."
Tiết Nhượng lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn một cái, Phan Vĩ rụt hạ bả vai, lau mồ hôi, tiếp tục trận đấu.
Nửa hiệp sau, Tiết Nhượng một mình đánh được rất nhiều điểm, người đến xem cũng càng ngày càng nhiều, ngay cả bên ngoài trên đường cũng chen đầy người, xe đạp cũng khó đi, Tiết Nhượng mỗi một lần vào bóng, thì đều có các em gái thét chói tai, thanh âm tựa như chấn thiên lôi, Trương Lam nhiều lần che kín lỗ tai, tránh né những thanh âm kia.
Rất nhanh, số điểm liền kéo ra xa rất nhiều.
Ngành tài chính 88 điểm, ngành luật 66 điểm.
Một phút đồng hồ cuối cùng, Tiết Nhượng lại vào một bóng, ngay sau đó liền kết thúc.
Toàn trường hoan hô.
Chu Di cũng trong lúc này, cầm lấy nước cùng khăn lông chạy lên sân, đi tìm Tiết Nhượng, Tiết Nhượng lại tựa như không thấy được cô ta, chạy qua người cô ta.
Chu Di cầm nước cùng khăn lông, có chút ngây ra đứng tại chỗ.
Sau đó phía sau liền truyền đến tiếng thét chói tai, xoát một tiếng, những cô gái bên cạnh Trương Lam đều rối rít tránh ra, Tiết Nhượng vươn tay, đem Trương Lam kéo vào trong ngực.
Tiếng thét chói tai cùng tiếng thổn thức.
Trương Lam đánh vào vai anh: "Cả người mùi mồ hôi."
Tiết Nhượng buông cô ra, nắm lấy cằm xinh xắn của cô, cúi đầu hỏi: "Không phải là không tới sao?"
" Cũng không phải là đến xem anh." Trương Lam còn tức giận, cô hừ nói.
"Không phải xem anh thì xem ai?"
" Dù sao cũng không phải anh."
Cô trực tiếp liếc một cái, Tiết Nhượng cúi đầu, chặn lại môi cô.
Chung quanh tiếng thét chói tai lại nổi lên.
" Con bà nó."
"Ngược cẩu."
"Tôi không cần, tôi đã mất đi một ông xã."
"Trời ạ, mắt muốn mù rồi."
Chung quanh đều là tiếng quát tháo.
Mà Chu Di, lẻ loi đứng ở trên sân bóng rổ, nắm chặt chai nước, nhìn Tiết Nhượng ôm Trương Lam.
Ba năm, bên người anh vẫn không có vị trí của cô ta.
Vẫn chỉ có cô gái tên Trương Lam kia.
Chu Di hung hăng ném khăn lông cùng chai nước xuống đất, xoay người bước đi.
Trương Lam bị hôn mặt đỏ lên, cô chôn ở trong ngực anh, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Em không còn mặt mũi nữa.... "
Đều nhìn đây.
Tác giả có lời muốn nói: Chắc là, có thể, sắp kết thúc.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo